Không hiểu vì sao lại bị ép đi cầu nguyện, Lâm Huệ tuyệt đối sẽ không cầu thế, thay vào đó, cô chấp tay thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm cầu nguyện Chức Nữ có thể từ bi cho cô trở lại thế giới cũ. 
Giọng nàng quá nhỏ, Mục Liễn không nghe rõ, chờ nàng thành tâm cầu xong, hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Nàng cầu nguyện điều gì vậy?” 
“Nói ra sẽ không linh.” 
Mục Liễn:… 
“Điện hạ mau cầu nguyện đi, phụ hoàng còn đang nhìn chằm chằm kìa.” Người cha già kia quan tâm hắn biết bao nhiêu. 
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phụ hoàng mình, Mục Liễn không thể phản kháng được, đành nghiêm túc cầu nguyện. 
Không biết tên ngốc này cầu điều gì, trong lòng Lâm Huệ cũng hơi hiếu kỳ nhưng mà không hỏi. 
Thấy hai người đứng lên, Mục Bảo Chương nhanh chóng phi đến thắp hương, dập đầu. 
Mục Dực thấy mọi người đều chú ý đến bên kia, bèn nói với Hứa Ngọc Lâm: “Chuyện của nàng và tứ đệ muội dừng ở đây, sau này đừng cố tình gây chuyện nữa.” Có thể thấy Lâm Huệ là một người thông minh, Hứa Ngọc Lâm không phải đối thủ của nàng. 
Nghe lời nói hắn hàm chứa ý khiển trách, móng tay Hứa Ngọc Lâm cắm vào lòng bàn tay: “Chàng đang trách ta sao?” 
“Không phải trách nàng, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt thôi.” Mục Dực len lén cầm ngón tay nàng ta: “Ngọc Lâm, việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng, nàng nghe ta.” 
Giọng điệu hắn trở nên ôn nhu, làm trong lòng Hứa Ngọc Lâm rung động, không phản bác nữa: “Phu quân, chàng cũng cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159894/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.