“Hả?” Lâm Huệ sững sờ, lần này không nói chuyện yêu tinh à, “Nói gì đâu, toàn là chuyện làm ăn thôi.”
Mục Liễn dò xét nàng.
Ánh mắt hắn rất quái lạ, làm Lâm Huệ nhớ tới nghi vấn vừa rồi: “Chàng đi làm việc mà, sao lại đến cửa hàng này, còn đột nhiên gọi nhũ danh của ta nữa?”
“. . .” Mặt Mục Liễn hơi nóng, nhưng giọng điệu lại rất hững hờ, “Vậy ta phải gọi nàng thế nào? Chẳng lẽ gọi nàng là. . . A Hồ sao?”
Lâm Huệ: . . .
Không thể loạn theo hắn được.
“Hồ lô là một loại thực vật, không phải tên.” Lâm Huệ nhấn mạnh.
Ồ, nàng có một đại gia tộc cơ đấy, ai cũng tên là hồ lô thì không phân biệt được nhỉ. Mục Liễn hỏi: “Vậy ở yêu giới nàng tên gì?”
Thật là một đứa trẻ hiếu kỳ, nếu Lâm Huệ nói bừa nữa cũng hơi không chống đỡ nổi: “Chàng gọi ta là A Huệ được rồi, dù sao ta không thể quay về, chỉ có thể tiếp tục làm ‘Lâm Huệ’ thôi.”
Mục Liễn trầm mặc chốc lát, rồi xác nhận lại: “Thật sự không trở về được sao?”
Đã sinh sống trong đây mấy tháng, nếu thời gian trong sách đồng bộ với thời gian thực tế thì sợ rằng cô đã bị chôn rồi. Lâm Huệ đáp: “Đúng vậy.”
Trả lời rất nhanh, nhưng vẻ cô đơn trong mắt khó có thể che giấu.
Xem ra nàng rất đau lòng, giống như ngày ấy sinh bệnh, nàng mới để lộ sự yếu đuối, cứ luôn miệng gọi mẹ.
“Biết đâu nàng sống ở đây sẽ tốt hơn, nàng là vương phi, nơi này là Đại Lương, yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159893/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.