Mục Liễn không để ý tới phản ứng của Lâm Huệ, tự đi vào, để cái gối ở phía ngoài rồi nói: “Lấy thêm một cái chăn nữa đến đây.”
“Vâng, điện hạ.” Quế Tâm kích động đi lấy chăn.
Lâm Huệ nuốt nước miếng, làm ướt cổ họng khô khốc vì giật mình: “Sao tự dưng sang lại đến đây ngủ?”
Không phải hắn luôn ở Toại Sơ các sao?
Mục Liễn thản nhiên nói: “Đây vốn dĩ là phòng của ta mà.”
Nói như thể cô là tu hú chiếm tổ vậy, Lâm Huệ không biết nói gì.
Quế Tâm nhanh chóng lấy chăn đến, đặt lên giường.
Mục Liễn nằm xuống nói: “Ngủ đi.”
Ngủ cái lông.
Lâm Huệ bị hành động của hắn làm rối loạn, làm gì còn buồn ngủ nữa, bèn ngồi trên giường đờ ra.
Mục Liễn nằm cạnh không quan tâm, đắp kín chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Lâm Huệ chết lặng.
Trong lòng yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con trùng. Cô thật sự không thể lý giải hành vi của Mục Liễn, không nhịn được lại hỏi lần nữa: “Điện hạ, rốt cuộc vì sao điện hạ lại đến hả?” Ngủ riêng tốt biết bao nhiêu, sao lại chen chúc với nhau trên một cái giường làm gì chứ?!
Nàng có vẻ rất không vui, nhưng chẳng phải ở Nam Uyển vẫn ngủ rất ngon sao? Mục Liễn hỏi ngược lại: “Lẽ nào phu thê không được ngủ cùng nhau?”
Lâm Huệ nghẹn lời.
Tên ngốc này thật biết ăn nói nhỉ, lại đi đem chuyện phu thê ra làm lá chắn, chẳng lẽ đã có ý gì với mình sao? Cô bèn do xét: “Ý điện hạ là muốn viên phòng sao?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159891/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.