Chỗ đó sao có thể để Mục Liễn nhìn thấy và còn bôi thuốc được chứ, Lâm Huệ giữ im lặng.
Mục Liễn khó hiểu: “Rốt cuộc là ở đâu?” Vừa hỏi hắn vừa quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Lâm Huệ muốn phát điên, không biết trong đầu tên ngốc này chứa thứ gì nữa. Cô cau mày: “Chàng không cần phải xen vào, cho ta xuống đi.” Mục Liễn không xuống ngựa trước, làm cô không thể xuống được.
“Không cần bôi thuốc thật sao?” Mục Liễn lại hỏi.
“Ừ, nó sẽ tự lành thôi.” Tuyệt đối không thể cho hắn có cơ hội bôi thuốc.
Mục Liễn: … Pháp thuật thần kỳ này là gì nữa thế.
Hắn đỡ nàng xuống ngựa.
Lâm Huệ bình tĩnh: “Tuy nó có thể tự lành, nhưng vẫn cần một thời gian, cho nên giờ ta không thể cưỡi ngựa được.”
Mục Liễn phân phó Từ Bình: “Người trở về sai người đánh một chiếc xe ngựa tới đây.”
Từ Bình nghe lệnh.
Hoàng đế ở xa xa nhìn thấy hai người, bèn thúc ngựa đi tới: “Liễn nhi, dạy A Huệ được không?”
“Nàng học cũng sơ sơ rồi, có điều đã mệt, muốn muốn nghĩ ngợi, nên nhi thần để nàng ngồi xe ngựa trở về.”
Trẻ nhỏ dễ dạy, đã biết chăm sóc người ta rồi. hoàng đế rất hài lòng, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng động phòng thôi. Ông gật đầu: “Tốt.”
Thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt ông, Lâm Huệ thầm nghĩ, nếu hoàng đế biết Mục Liễn đối xử tốt với cô vì cho rằng cô là yêu tinh, thì không biết ông sẽ kinh ngạc đến mức độ nào. Có thể sẽ mời đạo sĩ về trừ tà cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159889/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.