Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chơi cùng hai đứa nhỏ đến tối muộn, Lâm Tĩnh liền kêu Lôi Hồng Phi, mỗi người ôm một đứa, tắt đèn dỗ tụi nhỏ ngủ.
Lôi Hồng Phi ngu dốt vụng về, dưới sự hướng dẫn và thực phạm của Lâm Tĩnh mới có thể tìm được tư thế chính xác để ôm đứa nhỏ, vừa chậm rãi đi lại trong phòng ngủ vừa nhẹ nhàng vỗ vai của bé.
Hai người trong lòng đều rất lo lắng cho Lăng Tử Hàn, nhưng vẫn không hề nói gì. Đợi tụi nhỏ dần ngủ sâu, bỏ tụi nhỏ vào nôi, đắp chăn, hai người họ mới lặng lẽ đóng cửa lại, đi tới cửa phòng ngủ, nhìn vào trong.
Trong căn phòng chật hẹp giờ đây đã biến thành một phòng bệnh nhỏ, đặt đầy các loại máy móc, bọn Đồng Duyệt lúc này cũng không còn bận rộn nhiều nữa, mà đang ngưng thần nhìn kết quả kiểm tra trong tay, nhẹ giọng thảo luận bệnh tình của Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh nghĩ không nên quấy rối bọn họ, chỉ có thể lui ra ngoài. Căn phòng trong đó nhỏ như thế, sợ là dù muốn rót cho bọn họ ly nước cũng không có chỗ để đặt ly, hai người họ cũng không khách khí nữa, cùng nhau tới ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đã vào mùa rét đậm, Lăng Tử Hàn đã sớm công hiệu giữ ấm tốt, tuy rằng bên ngoài phong tuyết, thì trong phòng vẫn là ấm áp như xuân.
Lôi Hồng Phi nhìn bông tuyết bay tán loạn, nghe tiếng gió gào thét, nhịn không được thở dài: “Tử Hàn cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sức khỏe em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lang-truyen-thuyet/1332768/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.