- Băng Băng, chị của mẹ chị* sẽ đến.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt đau khổ, hắn thật sự rất bức bối, sao hắn lại xui xẻo như vậy?
(*: Kinh nguyệt)
- Cậu nói lung tung tôi sẽ tức giận, mẹ tôi làm gì có chị...
Lãnh Băng Băng nổi giận, nhưng nàng nói đến đây thì chợt có phản ứng:
- Cái gì? Cậu...Cậu nói "cái kia" sẽ sắp đến?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Tôi thấy...Tôi không nên ở lại.
Lãnh Băng Băng chợt dở khóc dở cười, nàng coi như biết rõ vì sao bộ dạng Hạ Thiên rất bức bối, đàn ông mà gặp phải chuyện này thì sẽ cực kỳ khó hiểu.
Trong lòng Lãnh Băng Băng cũng có chút tức giận, lưu manh này thích nói lòng vòng, cái gì là chị của mẹ sắp đến, không thể nói "kỳ kinh" của nàng sắp đến được sao? Phụ nữ mỗi tháng đều có một ngày như vậy, kinh nguyệt đến là bình thường.
Lãnh Băng Băng cũng tính toán lại thời gian, quả thật chính là những ngày này, mà Hạ Thiên là thần y, vì vậy nàng cũng tin tưởng hắn. Tuy bây giờ nàng còn chưa cảm giác được nhưng phần hông của nàng đã rất mỏi, có lẽ lát nữa sẽ đến.
- Được rồi, đừng buồn bực, cậu không thể đợi thêm vài ngày nữa được sao?
Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn sao lại cứ như vậy? Giống như con nít không bằng.
- Băng Băng, tôi phải đến huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên vẫn rất bức bối.
- Lại phải đi sao?
Lãnh Băng Băng chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544984/chuong-932.html