- Cái gì?
Tống Ngọc Mị ở bên cạnh chợt lắp bắp kinh hãi:
- Cổ Quân và cháu có việc gì không?
- Vợ Mị Mị, cũng là chị thông minh, chị tìm được tôi, vì vậy chị ấy và đứa bé đều không sao.
Hạ Thiên hời hợt nói, sau đó hắn lấy ngân châm đâm lên người Cổ Quân, một lát sau Tống Ngọc Mị ngạc nhiên thấy một dòng chất lỏng chảy ra từ ngón tay của Cổ Quân, lúc này trong phòng cũng nồng nặc mùi rượu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
- Được rồi, cồn trong cơ thể cô ấy đã bị tôi đẩy hết ra ngoài, nhưng cô ấy còn quá đau lòng, vì vậy chỉ ngủ một lúc sẽ không sao.
Lúc này Hạ Thiên thu ngân châm rồi nói với Tống Ngọc Mị.
- Hạ thần y, cám ơn cậu.
Trương Thiệu Huy dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Thiên.
- Không cần cám ơn tôi, cám ơn vợ Mị Mị của tôi là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị còn ở lại đây nữa sao? Hay theo tôi quay về nhé?
- Cậu về đi, tôi còn phải ở lại đây chăm sóc chị Quân.
Tống Ngọc Mị lắc đầu nói.
- Chị ấy không phải có chồng chăm sóc sao?
Hạ Thiên nhìn Trương Thiệu Huy.
- Chị ấy đã không còn chồng.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Trương Thiệu Huy, hình như vẫn rất bất mãn với hắn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Trương Thiệu Huy:
- Anh không muốn lấy vợ nữa sao?
- Hạ thần y, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544766/chuong-714.html