- Không giúp.
Hạ Thiên căn bản không có hứng thú, hắn lười biếng trả lời một câu.
Triệu Hiểu Trác lập tức buồn bực:
- Con bà nó, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em thân thích, giúp một việc khó khăn vậy sao?
- Tất nhiên là không được.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm trả lời:
- Chú dể anh hỗ trợ, như vậy chẳng phải mất mặt anh sao?
Trong lòng mọi người chợt bùng lên một ý nghĩ cổ quái, Triệu Hiểu Trác đã đánh Hàn Tử Khang chết khiếp, nhưng nếu so sánh thì trước nay Hạ Thiên nổi tiếng ra tay ác liệt, bây giờ lại không nể mặt Triệu Hiểu Trác.
- Tôi mời anh gíup, không được sao?
Triệu Hiểu Trác có chút bất đắc dĩ.
- Không thể!
Hạ Thiên trả lời.
- Còn bà nó, tôi đã nói mời, anh còn muốn thế nào nữa?
Triệu Hiểu Trác thật sự buồn bực.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nói:
- Thấy bộ dạng chú đáng thương, anh cho chú một cơ hội, anh gọi anh một tiếng anh rể, anh sẽ giúp chú.
- Tôi đáng thương sao?
Triệu Hiểu Trác có chút tức tối:
- Gọi em rể được chưa?
- Không được.
Hạ Thiên phản bác ngay.
Triệu Hiểu Trác suy nghĩ hơn ba mươi giây, cuối cùng hắn bất đắc dĩ hô một tiếng:
- Được rồi, anh rể, tới giúp tôi mau lên.
- Như vậy mới ngoan.
Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn lóe người xuất hiện trước mặt Triệu Hiểu Trác:
- Nói đi, chú muốn anh hỗ trợ thế nào? Có phải cứu sống thằng ngu này không? Thật ra anh cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544765/chuong-713.html