Chương trước
Chương sau

Một người đẹp mặc bikini đánh người, tin chắc có rất ít người được nhìn thấy, mà một người đẹp đánh một đám người, đây chắc chắn chưa từng người nào được gặp. Lần này trên bờ cát một hòn đảo giữa hồ có rất nhiều người may mắn được nhìn tình cảnh này, tất nhiên trong số những người này có cả những kẻ không may bị đánh.
Những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, vài chục người vây quanh Hạ Thiên và Liễu Mộng lập tức bị trúng chiêu trong vài phút, kẻ nào nhẹ cũng chỉ bị gạt ngã hoặc trúng đấm lui về phía sau, nặng thì bị đánh gãy mũi sưng má. Có vài tên xiu xẻo nhất bị đánh cho trật khớp phát ra những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
- Hì hì, tiểu bại hoại, có phải chị rất lợi hại không?
Liễu Mộng nhìn thấy kết quả này mà cảm thấy rất hài lòng.
- Lợi hại, không hỗ là vợ tôi.
Hạ Thiên chăm chú gật đầu.
- Cô cô, anh rể, chúng ta tranh thủ chạy ra thôi.
Liễu Vân Mạn chạy tới nói bằng giọng lo lắng.
- Sao phải chạy.
Liễu Mộng không muốn:
- Cô còn chưa chơi đủ.
- Mà sao phải chạy?
Hạ Thiên cũng không muốn chạy, chẳng phải chỉ đánh vài tên dê xồm sao? Có gì không được?
Hàn Hiểu và Thẩm Vân thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Mộng, lợi hại, đúng là lợi hại, đối phương không những xinh đẹp còn đánh đấm như phim, đánh nhau có thể nói là một địch trăm, đúng là hình tượng nữ siêu nhân.
- Là các người gây rối sao?
Một bảo vệ đi đến nhìn Liễu Mộng, ngay sau đó thiếu chút nữ đã vứt bỏ hồn phách.
- Anh bảo vệ, lời này của anh là sai rồi, anh xem cô cô của em xinh đẹp như vậy, sao lại gây rối? Đám đàn ông kia muốn sàm sỡ với cô cô, vì vậy mà cô cô của em mới bất đắc dĩ ra tay.
Liễu Vân Anh chớp mắt, nàng cười hì hì nói với tên bảo vệ.
Một đám đàn ông bị đánh cảm thấy rất khó hiểu, có cô gái này đổ oan cho người khác như vậy sao? Bọn họ bị người ta đánh một trận coi như không sao cũng được, hơn nữa còn bị ép vào danh tiếng sàm sỡ người đẹp, đúng là không có thiên lý.
Tên bảo vệ tuy bị vẻ đẹp của Liễu Mộng chấn động linh hồn nhưng cũng may vẫn còn chút thanh tỉnh:
- Tiểu thư, dù là thế nào thì chị cũng đánh quá nhiều người, cuối cùng cũng không đúng. Thôi thì thế này, chị và đám người kia thương lượng bỏ ra chút tiền thuốc, việc này coi như xong, nếu không náo loạn dẫn đến cục cảnh sát thì sự việc sẽ khó kiểm soát.
- Không được, tôi bị đánh trật khớp tay, không thể tha cho cô ấy như vậy được.
- Đúng vậy, tôi cũng trật khớp tay, tôi muốn báo cảnh sát.
- Hừ, chỉ biết chú võ vẻ mà thôi, nhưng đánh người đến mức như vậy sao?
Vài tên đàn ông bị đánh tàn nhẫn nhất lập tức gào loạn cả lên.
- Không phải chỉ trật khớp tay thôi sao? Tôi cho tiểu bại hoại đến sửa khớp cho các người.
Liễu Mộng bĩu môi rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, đi nối khớp cho bọn họ.
Hạ Thiên lập tức làm theo lời của vợ, hắn lách người đi đến trước mặt đám đàn ông kia. Chỉ nghe thấy những tiếng rắc rắc vang lên, đồng thời có vài tiếng kêu thảm thiết, đám người bị trật khớp đã được nối lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi người chợt ngẩn ngơ, người này thần kỳ như vậy sao?
- Tiểu tử, mày cho rằng làm như vậy có thể giải quyết được tất cả sao? Tao đã nói rồi, tao sẽ không để yên cho mày.
Một tên có thân thể chắc nịch vẫn tiếp tục kêu gào.
Hạ Thiên vung tay, hắn chụp lấy tay phải của người này rồi dùng sức kéo, một tiếc rắc vang lên, người này phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
- Nếu anh không thích tiếp nhận thì tôi sẽ cho anh tiếp tục trật khớp.
Hạ Thiên lười biếng nói, ngay sau đó hắn quét mắt nhìn những người còn lại:
- Còn ai ngu ngốc như anh này nữa không, nếu có thì đứng ra, tôi sẽ thành toàn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi giải tán ngay lập tức, sau đó chỉ còn lại vài tên bảo vệ và tên khốn vừa bị làm cho trật khớp tay đứng lại.
- Tiểu tử, con bà nó, coi như mày hung ác, đợi đó cho tao.
Tên xui xẻo kia vẻ mặt tái nhợt, hắn bụm lấy tay phải rồi thất thểu đi vào trong bãi cát.
- Hì hì, tiểu bại hoại, cũng là cậu lợi hại.
Liễu Mộng bổ nhào lên người Hạ Thiên, ngay sau đó cho hắn một nụ hôn rồi kéo tay bỏ chạy:
- Không muốn mặc thứ này nữa, chúng ta đi thay đồ.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân nhìn hai người hôn nhau thắm thiết rồi bỏ đi, một lúc lâu sau Hàn Hiểu không nhịn được phải hỏi:
- Vân Anh, anh đẹp trai kai rốt cuộc là anh rể hay dượng của bạn vậy?
Liễu Vân Anh cũng không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau nàng mới trả lời bằng một câu khủng bố:
- Khả năng là cả hai.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân lập tức phát ngất, sao kinh khủng như vậy?
- Này, Vân Anh, anh ấy thật sự là thần y, một lọ Phong Nhũ Sương có thể làm cho ngực bạn phát triển đến cỡ B sao?
Thẩm Vấn nhịn không được phải hỏi.
- Tất nhiên chính là anh ấy, nếu không mình hẹn anh ấy đến đây làm gì?
Liễu Vân Anh hạ giọng:
- Này, đợi lát nữa tôi sẽ nói vài lời với anh rể, nói không chừng an rể sẽ tình nguyện bán cho hai chai Phong Nhũ Sương, một tháng sau hai bồ sẽ có bộ ngực cỡ C, tha hồ sướng.
- Anh ấy thật sự lợi hại như vậy sao?
Hàn Hiểu vẫn còn chút nghi ngờ.
- Tất nhiên là lợi hại, các bạn biết vì sao tóc cô cô của mình dài như vậy không? Mình nói cho, cô cô của mình đã hôn mê trên giường hai mươi năm, suốt hai mươi năm đó bà nội mình luôn tục giữ tóc cho cô, vì vậy nên bây giờ tóc dài thượt.
Liễu Vân Anh ra vẻ khoa trương:
- Cô cô hôn mê lâu như vậy mà không ai cứu tỉnh được, nhưng anh rể chỉ chưa mất nửa giờ đã làm cô tỉnh giấc và trở nên vui vẻ, bạn nói xem anh ấy có lợi hại không?
- À, thì ra anh ấy là ân nhân cứu mạng của cô cô, trách không được cô cô của bạn tốt với anh ấy như vậy.
Hàn Hiểu đã hiểu ra.
- Anh ấy không riêng gì là ân nhân cứu mạng của cô cô, còn là ân nhân cứu mạng của cả gia tộc chúng mình. Vì vậy bây giờ anh ấy có mối quan hệ rất phức tạp với chị mình và cả cô cô. Ôi, mình xem các bạn là bạn bè tốt mới nói ra, các bạn đừng đi khắp nơi rêu rao đấy nhé?
Liễu Vân Anh dùng giọng lo lắng dặn dò một câu.
- Yên tâm đi, gần đây chúng mình rất kín miệng.
Thẩm Vân và Hàn Hiểu cùng đảm bảo.
- Ủa, đây không phải ba người đẹp của câu lạc bộ máy bay trường chúng ta sao?
Một giọng nói quái quỷ chợt vang.
Một cặp nam nữ xuất hiện trước mặt ba người Liễu Vân Anh, cô gái có vài phần tư sắc, bộ ngực đồ sộ, có thể nói là dưa đào mãnh liệt, ít nhất cũng cỡ D. Tên nam sinh thì anh tuấn cao lớn, trên mặt là nụ cười mê người, có thể nói là loại hình sát gái.
Nữ sinh khẽ dựa lên người nam sinh, nàng liếc xéo ba người Liễu Vân Anh rồi nỏ nụ cười nói:
- Lý Tuấn, anh nghe nói trường chúng ta có câu lạc bộ máy bay chưa? Em nói với anh, cái gọi là câu lạc bộ máy bay cũng không phải lái máy bay, đó chính là ba cô gái tự cho mình là xinh đẹp có bộ ngực sân bay, bây giờ ba cô ấy đều đứng trước mặt anh.
Liễu Vân Anh dùng ánh mắt khinh thường nhìn nữ sinh kia:
- Câu lạc bộ máy bay thì sao? Dù sao cũng tốt hơn câu lạc bộ xe buýt.
- À, câu lạc bộ xe buýt có nghĩa là đàn ông nào cũng lên được, đúng không, có thể nói là người người cùng lên.
Hàn Hiểu bổ sung.
- Hàn Hiểu, bạn đánh giá cao người nào đó rồi, người ta đối xử với sinh vật như nhau, không phải người cũng lên được.
Thẩm Vân càng nói hung ác hơn.
- Câm mồm, các người nói gì vậy?
Gương mặt nữ sinh lúc đỏ lúc trắng, nàng tức giận rống lên:
- Nói các người sân bay đấy, thì sao? Dáng người của các người cũng không biết xấu hổ mà mặc bikini, các người không thấy đáng cười sao? Tôi cảm thấy rất dọa người, đúng là mất mặt nữ sinh khối sư phạm chúng ta.
- Tôi thích mặc, cô quản được sao?
Liễu Vân Anh hừ một tiếng:
- Nghe tôi nói này Giang Vận, muốn nói mất mặt khoa sư phạm cũng phải là người tự cho là người đẹp như co, nghe nói cô đã chén ngàn người.
- Chén ngàn người là sao?
Giọng nói của Hạ Thiên chợt vang lên:
- Cô ấy giết một ngàn người rồi sao?
Hạ Thiên và Liễu Mộng đã thay quần áo và đi đến, Liễu Mộng xinh đẹp làm cho Giang Vận ở bên cạnh Lý Tuấn phải há hốc mồm, Hạ Thiên lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vận. Người này thật sự lợi hại, đã giết một ngàn người, hắn lớn như vậy mà không sánh bằng đối phương, dù giết báo giết gấu cũng chưa bằng.
- Anh rể, nói như vậy cũng không phải cô ấy đã giết một ngàn người, có nghĩa là đã lên giường với cả ngàn người.
Liễu Vân Anh cười hì hì nói.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn sùng bái sai đối tượng, vì vậy mà trừng mắt nhìn Giang Vận, hắn hỏi:
- Cô là dịch vụ công cộng sao?
Liễu Vân Anh nghe thấy như vậy thì chợt vui mừng, anh rể đúng là, nói rất có lực sát thương.
- Khốn nạn, anh nói bậy bạ gì vậy?
Giang Vận dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên.
- Nếu không phải hàng chùa thì sao lên giường với nhiều người đàn ông như vậy?
Hạ Thiên cảm thấy rất mê hoặc.
- Anh rể, đây không phải là "gà", cô ta chỉ là xe buýt miễn phí mà thôi, xem buýt này ai cũng leo lên được, lái xe xong thì bước xuống khỏi trả tiền, ha ha.
Liễu Vân Anh cười rất vui vẻ.
- Lý Tuấn, vã vào miệng con kia cho em.
Giang Vận hổn hển quát.
- Giang Vận, thôi bỏ qua đi, chúng ta sang bên kia.
Lý Tuấn rút ánh mắt lưu luyến khỏi người Liễu Mộng rồi nói, rõ ràng hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đánh nhau.
- Lý Tuấn, anh có phải đàn ông không? Bạn gái của anh bị ức hiếp, anh không biết làm gì sao?
Giang Vận rất tức tối.
- Phụ nữ nào sẽ tìm được loại đàn ông đó, cũng là nồi nào vung đó thôi.
Liễu Vân Anh châm chọc.
Lúc này vẻ mặt Lý Tuấn đã rất khó chịu, hắn nhìn Liễu Vân Anh rồi bất mãn nói:
- Lời này của cô quá mức rồi đấy, tôi không so đo với cô vì tôi là đàn ông, nếu so đo với các cô dù thắng cũng mất mặt, không phải tôi sợ.
- Phải không? Anh thử so đo với tôi xem, nếu anh cảm thấy ức hiếp con gái rất mất mặt thì có thể tìm anh rể tôi, anh rể tôi sẽ chiều tất.
Liễu Vân Anh chỉ vào Hạ Thiên.
- Được, tôi sẽ đấu tay đôi với cậu ta.
Lý Tuấn nhìn Hạ Thiên:
- Nhưng tôi không muốn đánh nhau, mọi người đến đây bơi lội, vì vậy đọ sức bằng cách bơi đua.
- Anh muốn đua với tôi sao?
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Tôi vừa thay quần áo, không thể bơi.
- Nếu cậu sợ thì cứ nhận thua, sau đó để Liễu Vân Anh xin lỗi chúng tôi.
Lý Tuấn ra vẻ từ bi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.