Chương trước
Chương sau

- Thủ lĩnh làm như vậy tất nhiên sẽ có lý do, anh làm theo là được.
Trong giọng nói của Mị Nhi có chút bất mãn.
- Mị Nhi, đừng như vậy chứ, cô ít nhất cũng biết vài phần.
Người đàn ông rất muốn đào từ trong miệng Mị Nhi ra chút tin tức.
- Thứ nhất tôi không biết, thứ hai dù có biết cũng không nói cho anh.
Mị Nhi nói xong cũng không để ý đến người đàn ông mà trực tiếp đi về phía một chiếc taxi, sau đó mở cửa chui vào.
Người đàn ông chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng chạy theo, sau đó tiến vào trong xe.
Người đàn ông vào xe thì lấy ảnh ra xem, sau đó lầu bầu:
- Tiểu tử này có gì đặc biệt, sao thủ lĩnh lại coi trọng hắn như vậy.
... ....
Tám giờ tối, trong phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp tầng năm bệnh viện lục quân.
Lâm Tử Hào lại dẫn theo Âm thần y giấu đầu lộ đuôi, mà Lôi Chấn Thiên cũng đứng ở cửa phòng bệnh chờ đợi như lần trước.
- Lôi lão, ông đừng lo, cháu sẽ mời Âm tiên sinh vào xem thế nào.
Lâm Tử Hào nói với vẻ mặt cung kính, nửa giờ trước hắn nhận được điện thoại của Lôi lão, nói rằng tình huống của Lôi Vũ lại có biến đổi. Hắn thầm cảm thấy vui mừng, vì vậy tranh thủ thời gian đưa Âm tiên sinh đến. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không lâu sau Lôi gia sẽ nằm về phía hắn, mà Hạ Thiên sẽ trở thành kẻ thù chung của hắn và Lôi gia.
Lâm Tử Hào nhìn Âm tiên sinh đi vào phòng bệnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Hạ Thiên ơi Hạ Thiên, không phải mày ỷ có y thuật cao minh sao? Tao dùng gậy ông đập lưng ông, lợi dụng y thuật để đối phó mày.
- Á... ....
Trong phòng chợt truyền ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó không còn một tiếng động nào khác.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, hắn nghe thấy âm thanh kia là của Âm tiên sinh.
- Âm tiên sinh, ngài không sao đấy chứ?
Lâm Tử Hào nhịn không được phải đi đến bên cửa hỏi một câu.
Bên trong không ai đáp lời.
- Tử Hào, cậu đi đi.
Lôi Chấn Thiên đột nhiên mở miệng, lão chậm rãi nói.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, hắn quay sang nhìn Lôi Chấn Thiên bằng ánh mắt khó hiểu:
- Lôi lão, ông nói vậy là có ý gì?
- Tử Hào, tôi tin tối qua cậu đưa Âm tiên sinh đến cũng vì Lôi Vũ, tôi cũng tin câu không hiểu rõ về vị Âm tiên sinh kia nên mới bị lừa.
Lôi Chấn Thiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tử Hào, giọng điệu rất có lực:
- Vì vậy nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, tôi có thể coi rằng cậu chưa từng tới, tôi cũng không nói cho bất kỳ ai biết cậu có liên quan đến Âm tiên sinh kia.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào càng trở nên khó coi, hắn cố ra vẻ trấn tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Lôi lão, có phải ông hiểu lầm rồi không?
- Tôi không hy vọng có hiểu lầm gì cả, vì vậy cậu đi thôi.
Lôi Chấn Thiên thản nhiên nói.
Lâm Tử Hào trầm mặc một lúc, hắn nhìn về phía phòng bệnh, cuối cùng cũng lặng lẽ xoay người bỏ đi. Niềm vui của hắn trước khi đến đây đã tan biến sạch sẽ, bây giờ hắn chỉ còn lại cảm giác thất bại, thêm vào đó còn có lo lắng.
- Tần Phong, liên lạc với Hạ Thiên.
Khi thấy Lâm Tử Hào biến mất ở góc hành lang, Lôi Chấn Thiên mở miệng nói.
- Vâng, thủ trưởng.
Tần Phong cầm lấy điện thoại bấm số Hạ Thiên.
... ....
Hạ Thiên vừa dùng xong bữa tối, hắn đang định đợi lát nữa sẽ cùng tắm uyên ương với Tôn Hinh Hinh, ngay sau đó sẽ tiêu hao tất cả thể lực để hoạt động với giai nhân. Đúng lúc này hắn nhận được điện thoại của Tần Phong, sau khi biết tên Âm Y môn kia đã bị bắt thì hắn đành phải buông tha cho hoạt động thể lực với Tôn Hinh Hinh, hắn nói Tần Phong đưa tên Âm Y môn đến Kiều gia.
Sở dĩ phải đưa đến nơi đó vì Kiều gia có địa điểm thẩm vấn rất tốt, Hạ Thiên muốn thẩm vấn tên khốn Âm Y môn, hỏi xem tên kia vì sao cứ phải chống lại mình.
Trước tiên Hạ Thiên điện thoại cho Kiều Đông Hải, để Kiều Đông Hải đứng chờ Tần Phong đưa người sang, sau đó hắn mới bắt xe đi đến Kiều gia. Tuy tên mập đề xuất sắp xếp xe và tài xế riêng cho Hạ Thiên, nhưng hắn cảm thấy mình ngồi taxi cũng tốt, hơn nữa chạy bộ cũng nhanh, căn bản không cần xe riêng làm gì. Nguồn: truyentop.net
Khi Hạ Thiên đến Kiều gia thì thấy Kiều Đông Hải và Tần Phong đang đứng chờ. Kiều Đông Hải đã sớm đứng chờ từ sớm, Tần Phong thì đến trước đó hơn mười phút, nhưng hắn muốn giao người tận tay Hạ Thiên, không chịu giao cho Kiều Đông Hải, vì vậy cứ đứng chờ ở đây.
Hạ Thiên đến thì Tần Phong lập tức giao người rồi rời khỏi Kiều gia, mà Hạ Thiên thì đưa theo một đệ tử Âm Y môn đeo kiếng râm ăn mặc cổ quái đang hôn mê đi vào cổng biệt thự Kiều gia, ngay sau đó lạ đi đến khu nhà chuyên dành riêng cho mục đích tra tấn.
Ngoài tên Âm Y môn còn đang hôn mê thì trong phòng chỉ còn Hạ Thiên và Kiều Đông Hải, đây chính là sắp xếp riêng của Kiều Đông Hải, hắn không muốn nhiều người biết chuyện này.
Hạ Thiên lấy ngân châm đâm vài cái lên người tên Âm Y môn, sau đó lấy kính râm xuống và phát hiện ra đây là một người đàn ông trung niên rất bình thường, ngoài hai hốc mắt hõm sâu và vẻ mặt có hơi tái thì không có gì đặc biệt, mà điểm kỳ quái nhất chỉ có bộ trường bào khoác trên người mà thôi.
Người đàn ông trung niên mở to mắt, sau khi phát hiện mình bị trói thì vẻ mặt có hơi biến đổi, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt Hạ Thiên, hắn hô lên nghẹn ngào:
- Là cậu.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Ông nhận ra tôi sao?
- Tất nhiên là nhận ra, tôi biết rõ cậu là Hạ Thiên.
Giọng nói của người đàn ông trung niên khôi phục lại sự bình tĩnh:
- Tôi còn biết cậu là đồ đệ của Trương Minh Đà.
Lúc này Hạ Thiên thật sự kinh ngạc:
- Ông biết sư phụ tôi sao?
- Không, tôi không biết ông ta, tôi chỉ nghe qua tên hiệu mà thôi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
- Quỷ y Trương Minh Đà đại danh đỉnh đỉnh, là người học y có mấy ai chưa nghe qua tên hiệu này?
- Sao ông biết ông ấy là sư phụ tôi?
Hạ Thiên vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
- Môn chủ đã nói, trên đời này chỉ có một người có y thuật vượt qua chúng tôi, đó chính là Trương Minh Đà.
Người đàn ông trung niên trả lời:
- Nhưng Trương Minh Đà bây giờ phải lớn tuổi, vì vậy cậu không thể nào là ông ấy, chỉ là đồ đệ mà thôi. Tất nhiên đây cũng là suy đoán của tôi, bây giờ cậu đã làm suy đoán của tôi được chứng thật.
Hạ Thiên có chút khó chịu, thì ra người này đang gạt mình.
- Này, ông đã nghe qua đại danh của sư phụ tôi, ông nên biết rơi vào tay tôi sẽ không có kết quả gì tốt. Vì vậy tôi hỏi gì ông phải đáp lời, nếu ông nghe lời thì tôi cũng không bức cung, hiểu chưa?
Hạ Thiên hỏi người đàn ông trung niên.
- Hiểu!
Người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng:
- Cậu muốn hỏi gì cứ tự nhiên, chỉ cần tôi biết thì sẽ nói.
- Ông tên gì?
Hạ Thiên tùy tiện hỏi một câu.
- Âm Thập Cửu!
Người đàn ông trung niên trả lời.
- Âm Y môn của các người có bao nhiêu người?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
Âm Thập Cửu lắc đầu:
- Tôi không biết, chỉ có môn chủ mới biết điều này, giữa chúng tôi cũng không có quy ước để nhận ra nhau.
- Vậy môn chủ của các người là ai?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Tôi cũng không biết, môn chủ chưa từng lộ mặt với tôi.
Âm Thập Cửu lắc đầu.
Hạ Thiên khó chịu:
- Sao ông chẳng biết gì vậy?
- Cậu đã biết rõ Âm Y môn thì cũng biết tác phong của chúng tôi, chúng tôi không thể tránh khỏi kẻ địch, có đôi khi gặp phải những kẻ địch hùng mạnh, vì tránh một người nào đó chọc vào kẻ địch quá mạnh mà làm cho toàn bộ Âm Y môn diệt vong nên chúng tôi đều không thể biết tất cả bí mật của Âm Y môn. Cũng vì vậy, chúng tôi gặp tổn thất rất lớn khi đối đầu với kẻ địch hùng mạnh nhưng căn cơ của Âm Y môn vẫn tồn tại.
Âm Thập Cửu rất kiên nhẫn giải thích cho Hạ Thiên.
- Hừ, tôi không có hứng thú với những chuyện của Âm Y môn, tôi hỏi ông, sao ông cứ đối địch với tôi?
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn hỏi.
Âm Thập Cửu chợt sững sờ:
- Đối nghịch với cậu sao? Tôi đối nghịch với cậu hồi nào?
- Ông còn nói không đối nghịch sao? Tôi hỏi ông, ông nội của mỹ nữ tỷ tỷ chính là ông lão Diệp Thiên Nam có phải suýt chết trong tay ông không? Còn nữa, Liễu Kỳ kia cũng bị ông động tay động chân, à, vài ngày trước Kiều đại thiếu gia thiếu chút nữa bị người ta hãm hại bắt cóc người khác, ba tên cướp bị ông thôi miên, chẳng lẽ không phải ông làm sao?
Hạ Thiên nói bằng giọng tức giận:
- Còn nữa, ngày hôm qua Lôi Vũ vốn bị tôi trừng phạt, ông lại đến làm cho hắn thoát khỏi trừng phạt và suýt chết, ông còn nói không đối nghịch với tôi sao?
- Hạ Thiên, cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nhằm vào cậu, tôi chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.
Âm Thập Cửu lắc đầu nói.
- Phụng mệnh làm việc sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Môn chủ bắt ông làm sao?
Âm Thập Cửu lắc đầu:
- Không phải, môn chủ chỉ nói tôi hỗ trợ một người, trên cơ bản người này đưa ra yêu cầu gì tôi cũng đồng ý. Hại chết Diệp Thiên Nam, giá họa cho Kiều Đông Hải, thi châm cho Lôi Vũ, để Lôi gia kết cừu hận với cậu, đều là người này bắt tôi làm, còn Liễu Kỳ, ông ta chỉ là một đối tượng thí nghiệm.
- Ông nói người kia là ai? Còn nữa, Liễu Kỳ có gì tốt mà thí nghiệm?
Hạ Thiên hỏi.
- Lâm Tử Hào.
Âm Thập Cửu cũng không do dự, hắn nói thẳng ra tên người:
- Còn Liễu Kỳ, vì chức năng đàn ông của hắn gặp chướng ngại, vì vậy tôi lấy ra làm thí nghiệm, nếu tôi có thể chữa tốt cho hắn thì sẽ chữa hết cho Cao Danh Dương.
- Đúng là tên khốn Lâm Tử Hào.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh mắng một câu.
- Có lẽ ông không gạt tôi, nhưng tôi cũng không tin được... ....
Hạ Thiên nhìn Âm Thập Cửu, hắn lầm bầm nói một câu, ngay sau đó hắn đâm châm vào người Âm Thập Cửu.
- Á... ....
Âm Thập Cửu rên lên một tiếng:
- Hạ Thiên, tất cả những gì tôi biết đều đã nói, cậu còn muốn thế nào/ Muốn giết thì phải thống khoái một chút, không cần tra tấn tôi.
- Tôi sẽ không giết ông, cũng không tra tấn ông.
Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn:
- Nếu Lâm Tử Hào đã muốn dùng ông để đối phó với tôi, tôi cũng sẽ áp dụng ngược lại. Tôi biết phương pháp Âm Y môn thường hay sử dụng rất tuyệt, ông đi thử trên người của Lâm Tử Hào cho tôi.
- Cậu...Cậu muốn... ....
Vẻ mặt Âm Thập Cửu chợt biến đổi lớn.
- Đúng vậy, tôi muốn thôi miên ông.
Nụ cười trên mặt Hạ Thiên càng thêm sáng lạn:
- Hôm nay cho ông thử thuật thi châm thôi miên của tôi... ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.