Trong bệnh viện, Lãnh Băng Băng cúp điện thoại, nàng đi về phía phòng bệnh, Dương Hưng Nghiệp, Dương Phi và hai vệ sĩ đều ở đây. Khi Dương Hưng Nghiệp phát hiện ra mình không nói được lời nào thì cực kỳ hoảng sợ, sau đó cũng trấn tỉnh lại. Lão không nói được nhưng vẫn còn viết được, hắn dùng phương pháp viết ra giấy để chỉ huy hai tên vệ sĩ, bọn họ gọi điện thoại tìm thư ký của lão, sau đó để thư ký sắp xếp đưa vào bệnh viện. Đồng thời còn sử dụng mối quan hệ với cục công an, trực tiếp đưa án lên đội cảnh sát hình sự, cuối cùng đến tay Lãnh Băng Băng. Lãnh Băng Băng đến bệnh viện, nàng nhanh chóng biết rõ vụ án có liên quan đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không có ý nghĩ muốn đi bắt hắn, sau khi nghe xong những lời của đối phương trong điện thoại thì lại càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. - Dương tiên sinh, anh xác định muốn tố cáo Hạ Thiên và Liễu Cương cố ý gây thương tích sao? Lãnh Băng Băng nhìn Dương Hưng Nghiệp vẫn đang cực kỳ tức tối, nàng mở miệng hỏi. - Đúng vậy, giám đốc Dương đã quyết định như vậy. Người nói chính là thư ký của Dương Hưng Nghiệp, là Viên Mẫn, là một người phụ nữ có chút xinh đẹp, khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua đã biết có quan hệ không tầm thường với Dương Hưng Nghiệp. Nghĩ lại thì thấy rất rõ, Dương Hưng Nghiệp xảy ra chuyện mà không tìm vợ, lại đưa thư ký đến xử lý, như vậy hai người phải có quan hệ đặc thù. - Được rồi, tôi sẽ lập án. Lãnh Băng Băng cười nhạt một tiếng rồi vung tay ra phía sau: - Đưa bọn họ đi. Viên Mẫn chợt sững sốt, nàng lập tức dùng giọng tức giận nói: - Cảnh sát Lãnh, chị làm vậy có ý gì? - Dương tiên sinh nói Hạ Thiên cố ý gây thương tích, mà Hạ Thiên lại tố cáo Dương tiên sinh bắt cóc, cậu ấy chỉ ra tay vì việc nghĩa. Bây giờ hai bên đều cho là mình đúng, như vậy phải mang về cục cảnh sát để điều tra. Lãnh Băng Băng dùng giọng không nhanh không chậm nói. Dương Hưng Nghiệp nghe như vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, lão vội vàng vẫy tay với Viên Mẫn, sau đó lại dùng điện thoại viết vài chữ cho nàng xem. - Điều này, cảnh sát Lãnh, giám đốc Dương của chúng tôi quyết định không muốn so đo với những đứa trẻ kia, việc này coi như xong đi. Viên Mẫn cười cười nói với Lãnh Băng Băng. - Dương tiên sinh, anh là người báo cảnh sát, anh cũng là người nói không suy xét, anh cho rằng cảnh sát chúng tôi rất rảnh rỗi sao? Lãnh Băng Băng dùng giọng không khách khí nói. - Cảnh sát Lãnh, sao chị lại nói như vậy? Viên Mẫn rất mất hứng: - Chị biết giám đốc Dương chúng tôi là ai không? Để tôi nói với chị, giám đốc của chúng tôi có quan hệ với các lãnh đạo cục công an thành phố... .... - Viên tiểu thư, chị đang uy hiếp tôi sao? Tâm tình của Lãnh Băng Băng vốn không tốt cho lắm, bây giờ nghe đối phương nói như vậy tất nhiên sẽ càng thêm mất hứng. - Cảnh sát Lãnh, tôi chỉ hy vọng chị khách khí với giám đốc Dương chúng tôi một chút, anh ấy là người có thân phận, ngay cả lãnh đạo cục công an các cô thấy anh ấy cũng phải khách khí chào hỏi. Vẻ mặt Viên Mẫn rất kiêu căng. - Rất tốt, tôi sẽ khách khí với anh ấy. Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt trở nên lạnh lẽo, nàng vung tay lên: - Đưa đi. - Vâng, đội trưởng! Hai cảnh sát đi về phía Dương Hưng Nghiệp, bộ dạng rõ ràng là bắt người. Dương Hưng Nghiệp vội vàng phất tay liên tục, lão muốn nói gì đó nhưng đáng tiếc là không có âm thanh nào được phát ra. Lão cũng tranh thủ thời gian ghi vài chữ cho Viên Mẫn, đồng thời cũng dùng ánh mắt tức giận nhìn nàng, mà gương mặt xinh đẹp của Viên Mẫn lại khi đỏ khi trắng. - Cảnh sát Lãnh, xấu hổ quá, giám đốc Dương nói tôi xin lỗi chị, lần này chỉ là hiểu lầm, kính xin cảnh sát Lãnh bớt so đo. Còn chuyện bắt cóc, bâ giờ giám đốc Dương cũng không tiện phối hợp, hy vọng cảnh sát Lãnh có thể cho anh ấy ở lại bệnh viện, không biết ý của chị là thế nào? Viên Mẫn vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng lúc này lại cực kỳ khép nép. Lãnh Băng Băng nhìn Viên Mẫn bằng ánh mắt khinh thường, xem ra người phụ nữ kia đã biết được vài thứ từ Dương Hưng Nghiệp, vì vậy mới chuyển từ kiêu ngạo sang cung kính. - Đội trưởng, còn mang hắn đi nữa không? Một cảnh sát hỏi. - Nếu Dương tiên sinh đã cảm thấy bất tiện thì thôi, nhưng Dương tiên sinh phải nhớ kỹ, tạm thời không được rời khỏi thành phố Giang Hải, chúng tôi sẽ đến điều tra anh bất cứ lúc nào. Lãnh Băng Băng thản nhiên nói. Đáng lý ra nàng cũng không tính toán với vụ án lần này, nhưng Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi cùng nhau bắt cóc Liễu Linh, nhưng sự thật chính là Liễu Linh vì còn quan hệ đặc biệt với Dương Phi nên mới bị lừa đến. Nếu suy xét rõ ràng thì đây chẳng qua chỉ là giam giữ người trái phép, cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng, cuối cùng có hơn phân nửa là chẳng giải quyết được gì. - Cảm ơn cảnh sát Lãnh! Viên Mẫn vội vàng nói. - Dương tiên sinh, cũng nhân tiện nói cho anh một câu, ngày mai anh có thể nói được, tốt nhất cũng đừng để bệnh viện điều trị, chú ý xảy ra vấn đề. Lãnh Băng Băng nói xong những lời này thì quay ra phía sau nói: - Thu đội. Lãnh Băng Băng mang theo vài cảnh sát rời khỏi phòng bệnh. Vẻ mặt Dương Hưng Nghiệp rất khó coi, vài chục năm qua hắn chưa từng thiệt thòi như hôm nay, hơn nữa còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. ... .... Tôn Hinh Hinh ngủ một giấc đến ba giờ chiều, khi tỉnh lại thì Liễu Linh và Liễu Cương cũng đã đi, ngay cả Liễu Vân Mạn cũng nhận được điện thoại đi đến bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật, tất nhiên cũng chỉ còn lại một mình Hạ Thiên. - Đây là đâu? Tôn Hinh Hinh khẽ vặn cổ rồi ngáp ngủ đi ra khỏi phòng, khi nàng thấy Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách thì hỏi ngay. Tôn Hinh Hinh chưa từng đến chỗ này, nàng cảm thấy xa lạ cũng là điều đương nhiên. - Chị Hinh, đây là nhà của chị Vân Mạn. Hạ Thiên giải thích một câu. - Sao? Tôn Hinh Hinh đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ngồi xuống rồi hỏi: - Chị Vân Mạn đâu? - Chị ấy đi làm rồi. Hạ Thiên ôm lấy Tôn Hinh Hinh, hắn ngửi lấy mùi hương mê người của nàng, ngay sau đó hai tay bắt đầu hoạt động. - Giữa ban ngày không được làm loạn. Tôn Hinh Hinh gắt giọng: - Chị đói bụng rồi, tìm thứ gì ăn đi. - Được rồi. Hạ Thiên cũng chỉ còn cách buông Tôn Hinh Hinh ra. Tôn Hinh Hinh làm vệ sinh xong thì cùng Hạ Thiên rời khỏi nhà Liễu Vân Mạn, bên ngoài khu Danh Điển không xa có một quán mỳ, Tôn Hinh Hinh vào đấy ăn một tô mỳ bò, sau đó bắt xe về cửa hàng hoa, lúc này cũng đã bốn giờ chiều. - Này chị Hinh, chị cần gì phải cùng Hạ Thiên rời khỏi thế giới của riêng hai người? Phương Hiểu Như nói, hôm nay cũng không có mối bán buôn, tất nhiên nàng rất nhàm chán. Cũng may trong cửa hàng còn có máy tính để lên mạng, nếu không nàng sẽ buồn chết. - Vì chị Hinh đói bụng nên ra ngoài thôi. Hạ Thiên ở bên cạnh dùng giọng nghiêm trang nói. Phương Hiểu Như bĩu môi: - Đói bụng thì có liên quan gì? - Đói bụng thì làm gì còn sức? Không còn sức sao hoạt động được? Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phương Hiểu Như: - Đúng là ngốc nghếch. - Tiểu sắc lang, cậu đang nghĩ gì vậy? Gương mặt Tôn Hinh Hinh chợt đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Khi thấy biểu cảm của Tôn Hinh Hinh thì Phương Hiểu Như chợt hiểu ra, nàng không khỏi nhìn Hạ Thiên: - Hạ Thiên, anh đúng là lưu manh. - Giờ mới biết anh là lưu manh sao? Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Hiểu Như. Phương Hiểu Như trở nên buồn bực, bây giờ nàng mới biết, đúng là đã muộn. - Chị Hinh, chị cũng vừa mới ăn no, hay chúng ta về lại thế giới của riêng mình? Hạ Thiên cười hì hì với Tôn Hinh Hinh. Gương mặt Tôn Hinh Hinh không khỏi đỏ bừng lên, nàng liếc Hạ Thiên: - Cậu tìm người khác mà hoạt động ở thế giới của riêng mình, tôi không đi. - Tìm người khác sao? Hạ Thiên gãi gãi đầu, hắn lầm bầm: - Tìm ai? Cảnh sát tỷ tỷ đang công tác, chị Vân Mạn cũng đang làm việc, Tiểu Kiều và Liễu Mộng thì đang ở cùng nhau, nếu hoạt động tay ba cũng không hiệu quả lắm... .... - Tiểu sắc lang, không cho đi tìm ai cả. Tôn Hinh Hinh nổi giận, nàng véo lên người Hạ Thiên một cái, bây giờ hắn còn muốn tìm người khác sao? Nàng chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi. Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Tôn Hinh Hinh, sao nàng lại đổi ý nhanh như vậy? Vừa rồi bắt đi tìm người khác, bây giờ lại không cho đi, hèn gì Đại sư phụ nói phụ nữ thường hay biến đổi, sau khi chị Hinh biến thành phụ nữ chân chính thì cũng thường biến đổi ý nghĩ... .... Hạ Thiên rơi vào đường cùng cũng chỉ còn cách chờ đêm xuống, bây giờ không thể nào hoạt động thể lực được, cũng chỉ còn cách chờ đợi mà thôi. ... .... Nhà ga Giang Hải. - Cuối cùng cũng đến. Một người đàn ông đi ra nhà ga, hắn phàn nàn với cô gái ở bên cạnh: - Này Mị Nhi, sao cô không thích ngồi phi cơ? Cái gì mà sợ độ cao, khi cô lái máy bay sao không sợ? Mị Nhi trong lời nói của người đàn ông chính là một cô gái cao gầy, nàng mặc một bộ đồ đen, đây vẫn là mùa nóng, bộ đồ nàng mặc trên người đã bao bọc tất cả da thịt, thậm chí cả hai tay cũng vậy. Trên mặt nàng có lộ ra chút thịt, nhưng dù là trên mặt cũng có một cặp kính râm rất rộng, người khác căn bản không thấy diện mạo, nhưng chỉ cần đường cong lồi lõm cũng đủ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đàn ông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Nếu so sánh với cô gái ăn mặc bắt mắt thì người đàn ông lại rất bình thường, áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, còn đeo cả cà vạt, cách ăn mặc tương tự các thành phần trí thức trong công ty. Người đàn ông này cũng không quá cao, còn thấp hơn một chút so với cô gái kia, hình như còn chưa đến một mét bảy. Người này ngoài cặp mắt linh hoạt có thần thì tất cả những thứ khác đều bình thường. - Tôi thích lái máy bay nhưng không thích ngồi máy bay. Cô gái được gọi là Mị Nhi chợt mở miệng, giọng nói rất lạnh lùng, không chút cảm tình. - Không thích cũng phải có lý do khác chứ? Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định. - Máy bay rơi thì tôi chưa chắc đã sống. Mị Nhi hờ hững nói: - Xe lửa dù phát nổ thì tôi vẫn sống, vì vậy trừ khi tôi lái máy bay, nếu không sẽ không ngồi máy bay. - Được rồi, coi như cô có lý. Người đàn ông cũng thừa nhận lý do của Mị Nhi: - Mị Nhi, cô có cảm thấy nhiệm vụ của chúng ta lần này rất kỳ quái không? Thủ lĩnh chỉ muốn chúng ta theo sát tên Hạ Thiên kia, không cần làm gì cả, cũng không nói nguyên nhân, đúng là quỷ dị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]