*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
60.
Tôi ngay lập tức choáng váng, trời đất quay cuồng.
Sau bao nhiêu năm, tôi biết mình không phải là người tốt, trên đời luôn có quả báo, nhưng không ngờ lại đến lúc này. Quá đột ngột, không có một tý đạo lý gì.
Khi còn nhỏ xem phim Hồng Kông, tôi cũng biết sơ sơ một vài câu từ méo mó Miranda; đại khái là mấy cảnh sát lúc bắt tội phạm sẽ nói mấy câu như anh có quyền giữ im lặng, mọi điều anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, anh có quyền mời luật sư vân vân vũ vũ. Các nghi phạm hình sự theo hệ thống pháp luật Anh-Mỹ luôn là nhân mô cẩu dạng, lên tòa toàn mặc vest thắt cà vạt mà không phải áo tù màu cam, thiếu điều còn muốn khắc chữ nhân quyền lên trán. Còn tôi thì bị hai anh cảnh sát đẩy lên xe, trên đường bị vấp ngã một cái, anh cảnh sát bên phải đã đá vào mông, đáp dùi cui vào đầu tôi: "Mẹ kiếp. Ngoan ngoãn một chút coi! "
Xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa sau của bệnh viện trực thuộc, không thu hút đám đông người xem, nhưng đã có một vòng bác sĩ y tá của bệnh viện đứng bên trong ngó nghiêng.
"Niệm Phi!"
Tôi quay đầu lại, đó là Chung Viên, ông ta tức giận như muốn lao tới, bị viện trưởng Sài ở phía sau níu lại.
"Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được? Tiểu Hạ là một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312640/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.