Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel
59.
Lúc tôi ra khỏi Tiểu Tây Sương, Quách Nhất Thần vẫn đang ngủ. Lần này tình trạng sức khỏe của anh đã cực kỳ tồi tệ. Quách Nhất Thần vốn có rất nhiều vết thương cũ trên người, lần này liều mạng từ Malaysia trở về, trên người anh có thêm đến sáu bảy viên đạn. Các vết thương chỉ được Tam Miêu băng bó đơn giản, nhập cư trái phép trốn trốn tránh tránh suốt cả đoạn đường, không thể đến bệnh viện điều trị; Quách Nhất Thần như thế mà còn khỏe được mới là lạ.
Một viên đạn găm vào đầu gối lấy đi một tảng thịt, thiếu chút nữa thì chân của Quách Nhất Thần đã bị gãy hoàn toàn.
"Ngày mai tôi sẽ mang theo một ít thuốc, các người ở lại chăm sóc anh ấy thật tốt." Tôi nói nhỏ với Tam Miêu, cố nén đau khổ từng chút một, "Bây giờ đã như vậy, chỉ biết nói với anh ấy là đừng luôn nghĩ đến chuyện của Trương Nguyên nữa."
Tam Miêu cười khổ: "Đại ca chịu nghe lời tôi thì tốt rồi." Anh ta dừng lại, lén lút nhìn sang nhóm người trong phòng khách. "Anh em lúc trước ở Vân Nam, bây giờ chỉ còn tôi là người duy nhất ở lại với đại ca. Những người bên ngoài... chỉ vì tiền thôi."
Tôi không đáp lời, biết vấn đề nội bộ của những băng nhóm này rất phức tạp. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tam Miêu: "Quách Nhất Thần không thể ở đây lâu. Không còn hy vọng ra nước ngoài. Chúng ta phải tìm cách kiếm một chỗ nào đó cho anh ấy ở đây. Tốt nhất là có thể ở cả đời."
"Cậu cũng biết tính tình của đại ca mà, nếu việc của anh Nguyên chưa kết thúc, anh ấy sẽ phải quay lại." Tam Miêu do dự rồi phun ra một câu, "Cậu Hạ, cậu không biết, mấy năm qua anh ấy đã... si ngốc rồi."
Lòng tôi rối bời, không nói nên lời là cảm xúc gì, như là tà hỏa đè nặng, rồi như lại là thương tâm. Tôi mở miệng, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng chỉ nói một câu: "Dù sao hiện tại cũng không thể để cho anh ấy gặp Trương Nguyên, gặp rồi mọi chuyện sẽ càng tệ hơn."
"Tôi cũng nghĩ như vậy..." Tam Miêu bày ra vẻ mặt đưa đám, không nói thêm một câu.
"Bây giờ chuyện rửa tiền của Đinh Hiển Kiệt ở Tân Hiệp Hòa đang xôn xao trong thành phố, ông ta rất có thể bị quy tội. Quách Nhất Thần thì bị truy nã gắt gao, anh phải ngăn anh ta rời khỏi ngôi nhà này." Tôi nói với Tam Miêu, "Chuyện chỗ ở tôi sẽ từ từ tìm. Anh ấy ở nước ngoài nhiều năm như vậy, manh mối điều tra trong nước có lẽ đã đứt lâu rồi, nếu anh ấy chịu yên ắng một chút thì di chuyển đến nơi an toàn hẳn là không có vấn đề gì."
"Số 4 và vàng thỏi vẫn còn ở Lâm Thương, bọn nhãi ranh bên ngoài chỉ quan tâm đến tiền. Tôi đang lo chúng sẽ gây rắc rối khi đến Vân Nam." Tam Miêu thở dài, "Cái đám này ở dưới trướng Khưu Ngọc Sơn lâu lắm rồi, có súng trong tay cái gì cũng dám làm."
"Để cho bọn chúng đi Vân Nam đi." Tôi cau mày, "Anh nhanh tay lẹ mắt dẫn bọn chúng đi, tôi thu xếp xong sẽ tới đón Quách Nhất Thần cao chạy xa bay. Chúng chỉ tiếp xúc với Quách Nhất Thần lúc anh ấy đến Malaysia, không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí nếu bị bắt thì cũng chỉ là tội mang vũ khí nhập cảnh trái phép."
"Vậy thì cậu bớt tới đây đi," Tam Miêu cảnh giác nhìn ra bên ngoài, "Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sợ họ nhận ra mặt cậu."
Lòng tôi bàng hoàng, tôi vỗ vai Tam Miêu: "Tôi hiểu rồi, anh chăm sóc Quách Nhất Thần thật tốt."
Tôi bị mất ngủ cả đêm, sáng sớm đến bệnh viện đi làm với đôi mắt thâm quầng.
"Sao vậy? Việc công ty khó khăn quá hả?" Tiếu Nhạn Bình hiếm khi một lần nghiêm túc quan tâm tôi thế này, ông ta liếc tôi một cái thật cẩn thận. "Hôm nay báo nào cũng đăng tin, may mà không viết tên cậu."
"Tôi chỉ là cổ đông nhỏ, đương nhiên không có tên tôi." Tôi ỉu xìu xem qua hồ sơ bệnh án, "Cổ đông lớn rửa tiền, tạm thời không có gì liên quan đến tôi."
"Không có gì liên quan mà mắt cậu thâm quầng như vậy à?" Tiếu Nhạn Bình vươn tay chọc tôi, "Nghe nói ngân quỹ bị đóng băng, không đau lòng luôn à?
"Đã bảo không liên quan gì đến tôi mà." Tôi muốn giải thích với ta 20 triệu nhân dân tệ của tôi như tiền lẻ, chẳng thấm vào đâu, tôi cũng cảm thấy không tiếc. Nhiều đồng nghiệp và bạn học, bao gồm cả Tiếu Nhạn Bình biết tôi có tiền, nhưng cũng chỉ biết chung chung, không biết có bao nhiêu và cũng không biết tiền ở đâu ra. Mấy năm trước lúc Tân Hiệp Hòa thường xuyên gặp sự cố, mà tôi cứ đi nhảy nhót lung tung, tất cả những người trong bệnh viện đều cho rằng tôi là tên coi tiền như cỏ rác, mấy năm gần đây mới bắt đầu nhìn nhận đúng đắn lại. Mà tôi cũng quá lười để giải thích cái hiểu lầm này; nếu Lý Học Hữu, Tiếu Nhạn Bình và những người khác biết một nửa nhà hàng khách sạn Phù Sơn thực sự là của tôi, có khi họ đi liên hoan free ở đó đến nhà hàng thâm hụt vốn luôn mất.
"Hay tôi đổi ca trực đêm cho cậu nhé? Chậc chậc chậc, nhìn cậu kìa.", Tiếu Nhạn Bình đau lòng nhìn tôi, "Tuổi trẻ đúng là không chịu được áp lực, có chút sóng gió thôi đã phờ phạc thế này. Tôi nghĩ trạng thái này của cậu mà lên bàn mổ có khi cắt nhầm phổi trái bệnh nhân thành phổi phải mất."
"Ông toàn nói linh tinh. Dù gì tôi cũng là nghiên cứu sinh do ông chọn đó, không tin tưởng lựa chọn của mình luôn à." Tôi trừng mắt nhìn ông ta, lai tiện tay lật xem hồ sơ bệnh án. "À mà, tôi chưa hỏi ông một chuyện. Bệnh nhân bị tai nạn ô tô đưa đi cấp cứu cuối năm ngoái, sao lại chưa cho người ta ra viện?"
"Ai cơ?" Tiếu Nhạn Bình giả ngu nhìn tôi.
"Còn ai vào đây, Dư Diệp." Tôi mở sổ khám bệnh đẩy tới trước mặt ông ta, nhịn không được chọc ngoáy, "Cứ giả vờ giả vịt."
"À..." Tiếu Nhạn Bình chột dạ liếc nhìn sổ khám bệnh. "Cô ấy phải hồi phục một thời gian, người nhà cũng không có phản đối mà."
"Giường bệnh đang khan hiếm đó, đừng có lừa tôi nha." Nhìn Tiếu Nhạn Bình, tôi chợt cảm thấy thật thành tựu, vội vàng bày ra bộ dạng lão làng, "Chú Tiếu, năm nay ông bao nhiêu cái xuân xanh rồi? "
"Mịe, Hạ Nặc Phi, đừng nói nhảm." Khuôn mặt già nua của Tiếu Nhạn Bình đỏ bừng như quả cà chua chín.
"Cứ giữ người ta lại bệnh viện không phải ý hay đâu. Bệnh nhân sớm muộn gì cũng sẽ phải xuất viện." Tôi nghiêm nghị nói, "Hơn nữa, ông cũng đâu còn trẻ, thành lão già độc thân rồi, nhút nhát thẹn thùng cái gì không biết."
"Cái thằng nhóc này..." Tiếu Nhạn Bình thẹn quá hóa giận, bước lại kéo lỗ tai của tôi, "Dám nói tôi là lão già độc thân, người nào đưa cô ấy vào bệnh viện?!"
"Úi, chậm một chút, nghe tôi nói đã..." Tôi chạy vòng vòng trốn ông ta trong phòng làm việc, "Tôi quen anh trai cô ấy, thật đấy, tôi có hẹn tối nay ăn tối..."
"Ồ?" Tiếu Nhạn Bình lập tức dừng lại, ánh mắt dao động, "Chà, đúng là lần trước thấy cậu đứng nói chuyện."
"Ừm, vốn định tối nay ăn cơm cùng nhau." Tôi xoa xoa lỗ tai, "Hay là tôi mở lời hộ ông chuyện này nhé?" Một lúc sau, tôi bổ sung: "Người ta hay nói cái câu gì mà... huynh trưởng chính là phụ thân thì phải?"
Toàn thân Tiếu Nhạn Bình đỏ đến như sắp chín rục cả người, "Cậu...cậu... cậu... đừng nói giỡn!"
"Không, tôi nói thật đấy, con mắt nào của ông thấy tôi nói giỡn vậy?" Tôi trêu chọc ông ta.
Ngay sau đó điện thoại di động của Tiếu Nhạn Bình lại vang lên.
Tiếu Nhạn Bình xấu hổ giận dữ nhìn tôi một cái, sau đó xoay người nghe điện thoại.
Tôi đóng bệnh án lại bắt đầu suy nghĩ, may mà vẫn còn chuyện này, nếu tối nay gặp lại Trương Nguyên, tôi thật sự không biết phải nói gì. Đặc biệt là sau khi gặp Quách Nhất Thần, bao nhiêu quyết tâm nói cho Trương Nguyên biết mọi chuyện đột nhiên vì phiền muộn u sầu mà tan biến mất.
"Khoa ung bướu cần hội chẩn." Tiếu Nhạn Bình rất đắc ý hét lên với tôi, "Mau dọn dẹp hồ sơ bệnh án rồi đi theo tôi."
"Ừm, đợi một chút." Tôi định thần lại, luống cuống tay chân xếp gọn hồ sơ bệnh án, lấy một cây bút trên bàn bỏ vào túi rồi đi theo Tiếu Nhạn Bình ra khỏi văn phòng chờ thang máy.
"Buổi tối là mấy giờ?" Tiếu Nhạn Bình hỏi tôi mà đầu cứ nhìn chằm chằm thang máy không quay lại.
"Cái gì?" Tôi không nghe rõ.
"Hỏi cậu buổi tối mấy giờ cùng anh trai đi ăn cơm!" Tiếu Nhạn Bình sốt ruột hất ống tay áo.
"À, chắc khoảng sáu bảy giờ."
"Ừm, vậy thì cậu có thể tan làm lúc năm giờ hôm nay." Tiếu Nhạn Bình lại ngượng ngùng quay đi.
"Sao cơ?" Tôi cố ý hỏi lại.
"Không có sao trăng gì cả." Tiếu Nhạn Bình quay đầu trừng mắt nhìn tôi, "Hạ Niệm Phi, cậu thật phiền phức!"
Kết quả là chưa tới năm giờ chiều tôi đã phải ra khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, Tiếu Nhạn Bình không đưa tôi đi phẫu thuật, ông ta che che giấu giấu cho tôi nghỉ ngơi một chút. Tôi ngồi trong phòng làm việc vui mừng vì được nhàn hạ. Cả đêm không ngủ, thực sự rất mệt mỏi, nằm dài trên bàn làm việc của Tiếu Nhạn Bình viết hồ sơ bệnh án vài cái thì ngủ gục, đã vậy còn nằm mơ.
Giấc mơ rất lộn xộn, tôi dường như đang ở trong chiến trường hỗn loạn của Trung Hoa Dân Quốc. Trước tình hình quốc nạn, Chủ tịch Tưởng đã đích thân bổ nhiệm tôi làm chỉ huy trưởng các sư đoàn của quân đội Trung ương, tôi mang quân hàm thiếu tướng với Kim Hoa, quân phục kaki thẳng tắp, đeo áo choàng lông chồn, đi bốt cao đến đầu gối, uy phong lẫm liệt. Lúc tôi đang chuẩn bị xuất chinh, Chủ tịch Giang đột nhiên gọi Cục trưởng Chu của Bộ Chính trị đến dạy bảo tôi, Cục trưởng Chu đang hướng dẫn từng bước, giảng được một nửa, bỗng bất ngờ có biến. Tiếng pháo nổ rung trời, đánh đến tôi tè ra quần. Tôi lái chiếc xe jeep hỏng hóc vừa chạy vừa núp, đạn từ đằng sau bay lên găm vào người tôi chảy máu nhưng không hề đau đớn. Sau đó, chiếc xe Jeep biến mất, tôi chạy loanh quanh không biết mình phải trốn ở đâu, lúc này Bạch Đoạn đột ngột bước ra, trên người mặc bộ quân phục màu xanh xám có ngôi sao năm cánh đỏ, đi tất chân và giày vải, mang một khẩu súng trường nhỏ trên lưng; anh ngồi xổm trên mặt đất, ha ha chế nhạo tôi: Hạ Niệm Phi, em cũng có ngày hôm nay.
Tôi chấn động cả người, nhưng Bạch Đoạn đã biến mất ngay lập tức. Tôi quay cuồng một hồi, bỗng có tiếng đing đing đing đong đong lại có tiếng kèn vang, không biết ai đang hát tang: tướng quân rút gươm từ phương nam lên trời, nguyện hóa gió quanh cờ chiến...
Tôi đang lo lắng, đột nhiên có một tiếng động lớn khác bên tai tôi, một đám mây hình nấm mọc trên bầu trời, Hiroshima và Nagasaki bị san bằng, tôi mở to mắt, lập tức choàng tỉnh lại.
—— Có người đang xông vào phòng.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn ba người trước mặt: Viện trưởng Sài và hai cảnh sát mặc đồng phục xanh đậm.
"Viện... viện trưởng Sài..." Tôi thận trọng chào, thấy sắc mặt viện trưởng không được tốt.
"Cậu là Hạ Niệm Phi?" Một trong hai cảnh sát nhìn tôi trịch thượng.
"Vâng." Tôi cau mày.
"Chúng tôi là cảnh sát thuộc Đội điều tra hình sự Chi cục Công an thuộc Sở Công an huyện Khai Nguyên thành phố Phù Châu. Hiện cậu đang bị cáo buộc có liên quan đến rửa tiền". Người cảnh sát thứ hai đưa lệnh bắt tạm giam đóng con dấu màu đỏ tươi ra trước mặt tôi, ngay sau đó crack một tiếng, cái còng tay sáng loáng còng vào cổ tay tôi.
- -
Gòy soq
./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.