*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
47.
Tôi đứng cùng Bạch Đoạn ở tầng 1 đợi thang máy, cả hai chúng tôi đều không nói chuyện, bầu không khí khá áp lực.
"Sao anh không nói sự thật với anh ấy?" Tôi buồn bã nhìn anh.
"Nếu là em em sẽ nói với cậu ta sự thật sao?" Bạch Đoạn khẽ liếc tôi một cái.
Tôi nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn im lặng.
Làm thế nào để nói sự thật đây? Làm thế nào để nói với Trương Nguyên anh ấy thực sự yêu thầm Quách Nhất Thần suốt 20 năm, cuối cùng lại đưa người ấy vào vòng mai phục, rồi bị thủ hạ của người ấy bắn bị thương?
"... Cậu ta như thế này cũng tốt." Một lúc sau Bạch Đoạn mới nhẹ nhàng nói một câu, "Bố mẹ cậu ấy giấu việc này không phải là không có lý." Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, "Chuyển nhà và đổi tên là một sự kiện lớn, không thể chỉ là chủ ý của một mình bố mẹ Trương Nguyên."
Bạch Đoạn không nói rõ ràng, nhưng tôi biết anh đang ám chỉ điều gì. Tôi ngẩn người, giật mình một cái hỏi anh: "Anh có biết mấy năm nay Quách Nhất Thần ở đâu không?"
"Sao em nghĩ anh biết?" Anh hỏi ngược lại tôi.
"Lúc đó không phải bố anh..." Tôi vừa ngẩng đầu, Bạch Đoạn đã liếc mắt lườm tôi: "Không, chuyện này em đừng suy diễn lung tung."
Tôi biết điều ngậm miệng lại, lúc này thang máy đã đến, tôi đi theo anh vào, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312627/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.