*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
46.
Tầng bốn của khu điều trị nội trú số một là căng tin nhân viên, buổi trưa đông người, có khi một bàn đến 4 5 người đủ các khoa ngồi chung với nhau. Bạch Đoạn phẫu thuật xong thì đến căng tin, tôi đi theo anh, ngồi đối mặt. Bên cạnh anh là vài người ở Khoa Truyền nhiễm và Chỉnh hình, không quá quen nên cũng không nói chuyện gì với nhau.
"Không phải là không thể." Bạch Đoạn cầm đũa, ngẩn người, "Em có dự mấy khóa chính quy của Ngũ Tiền Mậu trong trường chưa?"
"Có, sao vậy?"
"Có một đoạn video ông ấy rất thích, hay chiếu đi chiếu lại trong lớp. Là đoạn clip một đứa trẻ người Mỹ không may bị đạn bắn bị thương. Viên đạn xuyên qua đầu nhưng không chết, không tổn thương thân não." Anh chậm rãi nhớ lại, "Lúc đó nó là một cuộc chấn động lớn trong ngành giải phẫu thần kinh."
"Em không nói chuyện đó là không thể, nhưng mà..." Tôi cắn môi khó chịu. "Mẹ nó thật tà môn."
"Cậu ta giờ đang ở đâu?"
"Trong phòng bệnh ngồi chăm nữ bệnh nhân kia chứ đâu." Tôi nhìn Bạch Đoạn, "Vừa nãy nhìn thấy anh ấy em hết cả hồn, anh ấy hỏi kết quả giải phẫu suýt nữa em còn không mở miệng được."
"Lúc thấy em cậu ấy thế nào?"
"Sửng sốt một lúc, nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều. Lúc đó em đang đeo bảng tên. Anh ấy nhìn thấy, nghĩ nghĩ gì đó, nhưng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312626/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.