*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
37.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, tóc gáy tôi dựng đứng, ớn lạnh cả sống lưng.
Tôi cứng còng người đứng đó mấy giây, toàn thân như bị nước lạnh tạt qua. Khi bố Bạch Đoạn còn cách tôi hai ba mét, tôi đột nhiên quay đầu lại, cúi gằm mặt, vặn vòi tiếp tục rửa tay.
Lúc Bạch Tuấn Khanh đi ngang qua tôi, trái tim tôi gần như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, tôi rửa tay rất chậm, rửa muốn tróc cả da. Khi đó tôi đang mặc một chiếc áo phông lưu niệm du lịch mua ở ga tàu hỏa, đội mũ vành to che nắng trên đầu. Tôi nghĩ bố anh tạm thời chắc sẽ không thể nhận ra tôi đâu. Sau khi cọ tay dưới vòi hơn nửa phút, cuối cùng bố anh cũng bước vào phòng WC.
Tôi không dám chậm trễ một khắc, tắt vòi nước, lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, chạy 100m từ nhà vệ sinh cây xăng đến xe buýt bằng tốc độ vận động viên điền kinh chạy nước rút.
"Nhanh lên, nhanh lên, cả xe đợi có mình cậu thôi đó." Tài xế lái xe đón tôi lên, đóng cửa, vừa càm ràm vài ba câu vừa khởi động xe đi tiếp.
Đến khi xe nổ máy, trái tim tôi cuối cùng mới về đúng vị trí. Tôi nhìn lại chiếc xe quân sự phía trước trạm xăng, thấy Bạch Tuấn Khanh từ nhà vệ sinh ra đang vừa chào hỏi vừa lên xe. Tôi nhìn Bạch Đoạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312615/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.