Dường như bên Ung Hầu phủ một người chết một người bị thương, còn ta và phụ thân, lại chỉ bị giam vào Tông Nhân phủ, nhưng đừng quên, phụ thân ta đã bị nhốt vào trong, còn lão hầu gia bên kia vẫn nhởn nhơ ở ngoài. Muốn chỉnh đốn một phạm nhân đang ở trong ngục, đối với ông ta mà nói, dễ như trở bàn tay.
Nếu không có chuyện ta nhận thân, ta và phụ thân dù chỉ ở Tông Nhân phủ vài ngày, e rằng cũng phải chịu không ít khổ sở.
Lúc này, người chịu oan ức là con ruột của mình, thái độ của Hoàng đế sẽ như thế nào?
Trong lòng ta đã có chủ ý, nói trái lòng:
"Phụ hoàng đã phạt bọn họ rồi, chuyện này cứ thế bỏ qua đi."
Hoàng đế cười nói: "Vậy là thật sự bỏ qua sao?"
Ta tủi thân gật đầu, miễn cưỡng đáp: "Vâng!"
Hoàng đế cười ha hả:
"Không thể bỏ qua, bỏ qua thì nữ nhi của Trẫm sẽ tủi thân chết mất."
Mắt ta sáng lên, thuận theo đà trèo lên: "Vậy phụ hoàng hãy làm chủ cho con."
Thần sắc Hoàng đế dịu dàng:
"Phụ hoàng không làm chủ cho con thì còn đợi ai làm nữa."
"Trẫm thân là Hoàng đế, nếu công chúa của Trẫm chịu oan ức mà còn không thể trút giận, Trẫm không cần làm Hoàng đế nữa."
Ông hừ lạnh một tiếng:
"Lão già Ung Hầu kia quả là biết điều, sáng sớm đã quỳ trước cửa cung xin nhận tội rồi."
Ông ấy trầm ngâm một lát: "Trẫm cho phép lão ta cáo lão về quê, được không?"
Cáo lão về quê ư?
So với kết cục của cả gia đình ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-goi-ta-la-nu-phu-doc-ac-ac-thi-ta-lam-nu-phu-thi-khong/4682231/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.