Lông chim mềm mại chạm vào da thịt, chạm vào chỗ nào sẽ ngứa chỗ đó.
Lớp toán, giáo viên đã chuẩn bị công thức suy luận, Hồ Duyệt vụng trộm liếc nhìn Chung Ứng.
Gương mặt sạch sẽ, đường cong gương mặt trôi chảy.
Ngón tay trắng mịn thon dài, lưu loát dao động trên màn hình.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, móng tay vì bôi nhũ trắng mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong suốt. So với tay của anh thì có vẻ nhỏ xinh hơn.
Buổi tối ngồi ở trên ghế, đèn chiếu ánh sáng vào sách giáo khoa, cô không thể nào tập trung được.
Hai tay Hồ Duyệt chống má, trong đầu đều là hình ảnh của Chung Ứng.
Đây là lần đầu tiên cô muốn một người.
Một người đàn ông.
Ít lời, ánh mắt lạnh nhạt. Khi uống nước hầu kết khẽ di chuyển, tiếng nuốt nước vang lên, cấm dục nhìn xuống chúng sinh, thờ ơ với mọi chuyện.
Thậm chí là đối với cô.
Hồ Duyệt lại cầm lấy bút vẽ, dùng màu hồng phấn gia tăng độ dày của hoa mẫu đơn, bút vẽ chạm vào vải vẽ tranh sơn dầu, mềm mại nghiêng một góc 45 độ.
Từng bút từng bút kiên nhẫn tăng thêm màu sắc, dùng cảm nhận miêu tả đường vân đóa hoa.
Vừa mới chuẩn bị hạ bút xuống vẽ tiếp, lập tức bốp một tiếng dùng lực để sang bên cạnh.
Không có tác dụng, không thể khôi phục lại được bình tĩnh.
Cô mở cửa phòng đi đến phòng bếp, lấy nước lạnh uống xong, lạnh lẽo thấm vào trong người làm đầu óc tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149126/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.