Gần đây Chung Ứng đánh nhau kịch liệt trong trò chơi làm đối thủ kêu khổ thấu trời.
Đếm ngược bắt đầu cuộc chiến mới kết thúc, một quả bóng đã bay tới, tốc độ sét đánh không kịp che tai quyền đấm cước đá đối phương ở trên tường, hoàn toàn không để đối phương có cơ hội đánh lại, cuối cùng bùng nổ tuyệt chiêu, nhân vật bay lên trên trời, bị anh dùng lực mạnh đá vào tảng đá trên đường.
Ngăn cách trên mạng Chung Ứng lại không nhìn thấy đối phương tức giận đến mức thiếu chút nữa ném di động.
Mẹ nó, người này đúng là ép người ta chết!
Thứ hai không có tiết tự học, cử hành lễ chào cờ.
Dựa theo chiều cao, Chung Ứng được sắp xếp ở vị trí phía cuối.
Học sinh đều không thích chào cờ, mỗi lần xếp hàng đều dây dưa kéo dài, anh đã sớm quen rồi, nhìn hàng dài đầu đen di chuyển.
Mùi thơm say ngọt từ phía sau bay tới, sợi tóc khẽ lướt qua sườn mặt anh, anh còn chưa ý thức được, bả vai đã bị người ta đụng phải.
Quay đầu, Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở dây dưa quấn quanh.
- Thực xin lỗi, vừa rồi bị đẩy một cái.
Hơi thở thổi qua cằm anh.
Răng của cô rất trắng, miệng đỏ hồng, khi đóng khi mở.
Chung Ứng lạnh nhạt quay đầu đi, nhìn thẳng về phía trước.
Phần lớn học sinh đã ra khỏi phòng, xếp hàng ngay ngắn.
Nhìn mái tóc ngắn đen tuyền của đám nam sinh, anh trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149123/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.