Thấy mãnh hổ nhảy đến, Triệu Lẫm Hoán một chút cũng không căng thẳng, cài tên kéo cung, động tác không tí ti dây dưa.
“Vèo ~!” Tên phá khoảng không lao đi.
Lúc nhìn thấy bảo bối nhà mình nhảy ra, Thiệu Ngạn Mục cũng nhún người nhảy lấy đà. Đương nhiên ban đầu là có ý muốn kéo bảo bối đang kích động lại, hiện giờ thì lại là hy vọng có thể cứu được nó.
Cuối cùng cũng lao tới kịp... Thời điểm tiễn lao tới, Thiệu Ngạn Mục nghiêng người chắn trước lão hổ, trực tiếp ôm lấy bảo bối nhà hắn. Cây tiễn hung hăng đâm phập vào trên vai trái hắn.
“Phập! ~” một người một hổ ngã chồng chất trên mặt đất, hất lên bụi mù mịt.
Chết tiệt! Tiễn kia thật đúng mang sức mạnh kinh khủng, đau chết hắn! ~~ Trong lòng Thiệu Ngạn Mục khóc thét. Nhìn thân ảnh minh hoàng đã đứng trước mặt, cố gắng giãy dụa ngồi dậy, một bên trấn an bảo bối ngoan ngoãn nằm úp sấp, còn bản thân cũng quỳ hai gối xuống, nhớ đến vài câu tụng “Thảo dân Thiệu Ngạn Mục khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cúi đầu đợi hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn xem.
Đương kim hoàng thượng đứng quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn thấy rõ được biểu tình. Thiệu Ngạn Mục chỉ có thể thấy rõ ràng nhất chính là một ngọc bội hình rồi hắn đeo ở trên đai lưng đang liên tục đong đưa.
“Xin Hoàng Thượng tha cho hổ này.”
Trong thanh âm Thiệu Ngạn Mục không hề có cảm giác cầu xin tha thứ hèn mọn, tựa như bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyen/107024/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.