Chương trước
Chương sau
Bên ngoài khu vực săn bắn hoàng gia đã mau chóng vây đầy người. Tuy nói mùa đông còn chưa tới, nhưng cuối thu trong núi ngoài dự liệu của mọi người trời đã rét lạnh.
Dưới háng ngựa cái đuôi đánh phát ra tiếng hanh hanh bực bội. Do triều đình nhiều tháng không thả lỏng nó bởi vì ngày hôm nay là ngày được an bài săn bắn, ngày trước trên triều rõ ràng không một ai phản đối. Một lí do như thế lại không có ai phản đối, xem ra hồ ly là muốn hành động a. Triệu Lẫm Hoán nhìn bốn phía, mọi người trước khi xuất phát đều dị thường.
Chúng tướng dưới Tề đệ tinh thần sung mãn, hằm hè, chuẩn bị vào trận dốc sức một phen. Không hổ là dưới trướng Trấn Viễn tướng quân, chí khí sát phạt này lộ rõ. Triệu Lẫm Tề tập trung ánh mắt vào hoàng huynh, gật đầu ý bảo đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thủ hạ quan tướng (đứng đầu trăm tướng) của Tề đệ cùng các võ tướng khác đang cố dằn lòng được, có một số người lại rõ ràng sợ hãi rụt rè, chắc chắn là nhờ dựa vào quan hệ trong triều kín đáo hành động mới lên tới chức vị này. Hừ! Một đám hỗn đản chiếm hầm cầu nhà xí mà không thể ỉa ra! (rất xin lỗi! Có ai đang ăn ko?)
Tiếng Văn Thần bên này vẫn oán giận không ngừng, nhưng là cuối cùng cũng hiểu sẽ không có người chú ý đến mình mà chỉ quan tâm kết quả săn bắn, cho nên cứ có biểu hiện thái độ tỏ áp lực là được. Thậm chí còn có người nóng lòng muốn tỷ thí. Có điều là, Văn Niệm Văn Trọng hai huynh đệ này cũng nhàn nhã quá đi... Văn Thần hảo ngốc không ngoan ngoan đứng ở bên cạnh, cư nhiên chạy đến nơi gần hoàng tỷ ── có người hầu hạ, ăn uống ngồi đều có người đáng tin cậy phụ trách...
“Hoàng Thượng...” quan lễ nghi hướng Hoàng thượng tỏ ý là đã phải bắt đầu.
“n, bắt đầu đi.” Tả tướng hữu tướng ở nơi đó thoạt nhìn có chút khẩn trương a... Phải cẩn thận, đáy lòng Triệu Lẫm Hoán tự nhắc nhở.
Lễ quan lên trước mở màn. Chung quanh im lặng không ít.
Trong tay hoàng kì lay động ra hiệu.
Đột ngột vung xuống!
Tức khắc tiếng hí hống vang lên. Triệu Lẫm Hoán cưỡi ngựa dẫn đầu liền xông ra. Hai thị vệ gắt gao theo sát. Nhóm họ là do chính Triệu Lẫm Tề lựa chọn xếp đặt hai danh tinh anh theo ngầm, nhiệm vụ hôm nay chính là phải bảo hộ hoàng thượng phía trước.
Nhất thời, toàn bộ khu vực săn bắn hoàng gia tiếng người phấn chấn, cát bụi cuồn cuộn. Cuộc đi săn đã bắt đầu!
Ngày nay tựa hồ có chút không thuận.
Đã hai canh giờ trôi qua, thời gian cuộc săn bắn cũng rất nhanh đã chấm dứt. Thế nhưng không chỉ nói kẻ ám sát không xuất hiện, ngay cả con mồi cũng không nhiều.
Tuy nói đã có binh sĩ tại đây cản đuổi động vật trốn, khả năng thấy được chúng vẫn không tăng lên. Vả lại. Không biết có phải là ảo giác hay không, cuối cùng Triệu Lẫm Hoán cảm thấy được động vật năm nay hình như so với ba năm trước đây đã tinh quái hung hãn lên rất nhiều.
Vừa thấy có người tới gần, liền lủi đi như theo gót chân vậy, phản ứng nhanh phải thật vượt trội. Nhưng mà,khóe miệng ngoắc ngoắc, lại lần nữa xác nhận số con mồi đã đến tay, ha hả ~~ thì cảm giác về thành tựu càng sâu a!
Hai hộ vệ bên cạnh nhìn Thánh Thượng tự nhiên bắt đầu âm hiểm cười, không khỏi một trận run run. Khi trước nhìn vị đế vương này lớn lên cũng không hề thấy cường tráng, diện mạo lại diễm lệ hơn con gái, còn trong tâm có ý xem thường. Đã có thể xem như song chưởng nhu nhược (đôi tay vô dụng. Chưởng: tí: tay),giờ lại có thể kéo mở dây cung mạnh mẽ đến vậy, không chỉ là kéo mở, còn dùng lực chính xác! Rất nhiều con mồi vì vậy mà một tiễn đã bị bắt! Thật lợi hại, không hổ là huynh đệ lão Đại Trấn Viễn tướng quân của chúng ta a ~ trong lòng mau nhanh đem ý coi khinh kia sớm xóa bỏ.
n? ~~ trên sườn núi chỗ kia vì sao giống như có thanh âm vui cười? Triệu Lẫm Hoán cảm thấy rất kỳ quái, nhìn nhìn nhóm khán hộ vệ rõ ràng cũng nghe thấy, ba người không nói hai lời trèo lên triền núi.
Nga, nguyên lai là có người ở cùng lão hổ chơi...
...
....
Cùng... Lão hổ... chơi...
Cả ba bị đả kích, bỗng chốc đối diện không thể phản ứng.
Người kia đúng là Thiệu Ngạn Mục. Hắn còn không phát hiện có người đến đây, ngày hôm qua sau khi Trương lão Đa đi rồi, trong khu vực săn bắn này thì chỉ còn một người là hắn. Hắn đang nằm trên mặt đất liều mạng ôm bảo bối nhà hắn, đang nghĩ xem phải dạy dỗ thế nào, hôm nay tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này! Tầm nhìn của hắn cũng bị thân thể khổng lồ của bảo bối chặn.
“Bảo bối ngoan ~~ hôm nay thì ở chỗ này, đừng chạy khắp nơi.” Vừa nói, tay trái vuốt vuốt lông trên đầu bảo bối, tay phải sờ da lông trên lưng bảo bối. Tư thế tuy rằng không được tự nhiên, không có biện pháp, bảo bối quá lớn, hắn ôm không hết... Hơn nữa vuốt ve như vậy là kiểu bảo bối bình thường thích nhất, thế nhưng... Hiện tại hình như không có hữu hiệu.
“Ôi! Đừng náo loạn, bảo bối ~~~ mau đưa móng vuốt của ngươi thả ra” Thiệu Ngạn Mục cảm thấy có chút thụ thương. Bảo bối rất không an phận, cư nhiên đem móng vuốt của nó đặt tại ngực mình, nếu nhẹ nhàng thả ra thì tốt rồi, có thể vì nhìn thấy phản ứng của hắn mới mẻ, còn đem hai móng vuốt đều đặt trên ngực hắn cố ý dùng sức ấn ấn...
“Ta van ngươi ~~ đó là móng vuốt của ngươi, không phải móng của mèo không tốt, đau quá, ai! Mau tha ra!” Hai tay đều hướng lên, xoa bóp tai bảo bối.
Đầu hổ nghiêng nghiêng, cúi xuống, nhìn Thiệu Ngạn Mục.
Thiệu Ngạn Mục cũng cực nghiêm túc trừng mắt bảo bối.”Bảo bối, ngươi phải biết rằng hôm nay bên ngoài thực rất loạn, nếu không muốn cái mạng nhỏ này đánh mất thì đừng đi đâu! Ngươi còn có tiểu bảo bảo, chú ý điểm này a!”
Cái đầu hổ điểm điểm gật như hiểu. Đương nhiên Thiệu Ngạn Mục biết bảo bối đúng là đã hiểu rõ, nhưng đã như thế lại càng làm nó đờ ra, uy nghiêm lão hổ đều mất hết, nó nhất định phải đi gặp những người đó.
Vì thế từ đêm qua Thiệu Ngạn Mục bắt đầu thực hiện việc theo dõi chặt chẽ đối với bảo bối, tuyệt đối không thể nó phóng đi ra ngoài!
“Gào ~~~~~!” Đột nhiên một tiếng hổ gầm, khiến cho Thiệu Ngạn Mục đang đối diện miệng hổ liền ngã xuống lâm vào hôn mê.
Ba người Triệu Lẫm Hoán xa xa cũng ngây cả người. Xem ra đúng là lão hổ đã phát hiện ra bọn họ rồi.
Chờ Thiệu Ngạn Mục hồi tỉnh, đứng dậy, hai bên liền tiến vào giằng co.
Vừa nhìn phía đối phương ở chính giữa có người nọ mặc y bào minh hoàng, Thiệu Ngạn Mục liền đau đầu, xong rồi... Không nghĩ tới lại đụng trúng như vậy, trước tiên phải nhanh chóng làm cho bảo bối thoải mái, mà người kia cũng không thể lộn xộn a.
Triệu Lẫm Hoán cũng quá ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không biết trong khu vực săn bắn hoàng gia cư nhiên lại có gian nhà như vậy. Chính lúc đó một hộ vệ ở bên cạnh biết một chút, đem quy củ khu vực này cho hắn hay. Triệu Lẫm Hoán gật gật đầu, vừa định mở miệng chất vấn người trước mặt, lại nhớ lại tiếng hổ gầm...
Nga ~~ vỗ vỗ cái trán, Ngạn mục vội vàng ngồi xổm xuống ôm chặt bảo bối, luống cuống tay chân mà trấn an nó. Thiệu Ngạn Mục thật sự không nghĩ tới ngày hôm nay thực xui xẻo. Trong đám con mồi của vị hoàng đế kia rõ ràng có con Tiểu Bạch điêu. Bạch điêu kia cơ bản bình thường không sợ trời không sợ đất, thường xuyên chạy lang thang gần cửa, còn tiện thể khi dễ bảo bối. Bảo bối rõ ràng cũng không bắt nó, đương nhiên... Không bài trừ khả năng bảo bối không bắt được Tiểu Bạch điêu... Gần đây hai gia hỏa này lại quan hệ tựa hồ còn càng ngày càng thân mật.
Giờ thấy nó chân sau có vết hồng ấn, tên hoàng đế kia rõ ràng là có năng lực bắt sống nó, thật sự là bội phục. Tiểu Bạch điêu còn đang líu ríu ầm ĩ không ngừng, chẳng lẽ là phát hiện bảo bối, nên kêu cứu mạng?
Lúc này hai bên đều vì việc này mà cục diện trở nên khó chịu, bảo bối nhảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.