Chương trước
Chương sau
Có một ngọn núi tiên tên là “Thanh Vân Sơn”, tương truyền ở đây đều là hồ tiên sinh sông; Thanh Vân Sơn quả thật rất nhiều hồ ly, tuy đa số đều là hồ yêu nhưng tu thành tiên cũng không được mấy con. Mà yêu hồ, tiểu hồ ly, hồ tiên và vân vân khắp ngọn núi này, kỳ thật đều là một gia, cùng … “Cha” sinh ra.
Không nhiều không ít, vừa đúng chín mươi chín con.
Số lượng này làm cha đứa nhỏ vui mừng, nhưng lại làm cho người cha khác của bọn chúng đen mặt. Ba giới sáu trời đều biết người bầu bạn của y là hồ thần ngốc tự nhiên, chỉ vì một câu nói ‘Sinh nhiều con nhiều phúc khí’ của ‘Công công’, ‘Bà bà’ mà cố gắng vì hắn sinh nhiều đứa nhỏ.
Một thai chín đứa, cách một trăm năm sinh một thai, đến nay đã sinh gần mười một thai hồ ly, vừa đúng chín mươi chín con; trong chín mươi chín đứa nhỏ, có bốn mươi lăm nữ, bốn mươi lăm nam. Các tiên yêu khác đều vô cùng ngưỡng mộ, ‘Công công’, ‘Bà bà’ của âm trầm công đối với người con dâu này vô cùng vừa lòng không phản đối. Tổng cộng chín mươi chín tôn tử của nhà, đem đi ra ngoài, thể diện biết bao nhiêu!
Ngốc hồ cảm thấy ‘Chín mươi chín’ là con số hoàn mỹ, vì vậy dừng lại không sinh nữa, suốt sáu trăm năm cũng không có hồ con nào sinh ra, mà thực tế, chín mươi chín đứa nhỏ cũng đủ dày vò âm trầm công. Lúc mấy đứa nhỏ đều có thể hóa thành hình người lăn lộn trên đất, cũng đủ tu vi để làm ra vài chuyện, ngốc hồ mới phát hiện… Hắn lại có.
Âm trầm công rất muốn đâm đầu bất tỉnh, đáng tiếc tiên thể vững vàng, thật sự không thể choáng váng. Sinh thêm chín đứa nhỏ nữa, vất vả nuôi nấng, sau đó bị bọn chúng chọc tức chết? Không bằng giết y đi.
“Ngươi… Ngươi không thích con sao?”
Ngốc hồ thấy âm trầm công giống như mất hứng, hai mắt lập tức đọng sương mù, đáng thương hỏi, ‘Bà bà’ lập tức chỉ tay vào đứa con mắng to: “Ngươi là đồ không có lương tâm! Dám làm mà không dám nuôi à? Vậy đi? Để nương ngươi một đao giúp ngươi vĩnh viễn tuyệt hậu!”
“Nương tử, bình tĩnh nha! Ngô nhi con cũng thật là, hồ thần vì con mà sinh con là phúc khí của con!”
“Nhìn ông dạy nó kìa! Nhìn ông dạy nó kìa! Để ta chém hắn! Bà nội nó, thực hối hận sinh ra loại cặn bã như vậy mà!”
Bà bà nghĩ tới nam nhân bội tình bạc nghĩa, nhìn nam nhân ‘Gieo’ xong lại bỏ chạy trối chết, còn tìm cách giết hại nữ nhân đang mang thai, thường xuyên tức giận không thể hạ phàm xé xác tên nam nhân kia ra.
“Nương người hiểu lầm… Con rất vui mừng, chỉ là đau lòng hồ nhi.” Âm trầm công ôm ngốc hồ nói như thế, bà bà lúc này mới không tăng xông, sau đó xoay người đi mua đồ cho thiếu phụ cùng đứa nhỏ sắp sinh.
Chín mươi chín đứa con của ngốc hồ thụ biết chuyện cha mình có thai, vô cùng chờ mong, mỗi con hồ đều muốn dựa tai vào bụng cha mình nghe một chút, lại sợ chọc phụ thân nổi giận hoặc động tới thai khí, vì thế cứ luân phiên ngày mà tới. Tới mấy tháng sau, máy thai cũng đã thành hình, xếp hàng đợi nghe cũng không nghe được động tĩnh gì, vì vậy có chút thất vọng.
Mỗi ngày, bà bà thường dùng tay xoa xoa bụng thiếu phụ, vừa lúc bị hồ thai nhẹ nhàng đạp một cước.
“Động! Động! Oa nhi động rồi!”
Xào xạc, chín mươi chín thân ảnh nhanh chóng lập đội xuất hiện trước mặt hồ phụ.
“Tránh ra.” Âm trầm công âm u nói, chín mươi chín đứa nhỏ cũng không dám chọc phụ thân nghiêm khắc nổi giận, đành phải lui ra. Âm trầm công từ từ đi tới trước mặt ngốc hồ thụ, quỳ xuống đem lỗ tai để sát lại gần, ở trong phòng ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngốc hồ thụ mới hừ nhẹ, âm trầm công sắc mặt khẽ nhích, sau đó rời khỏi bụng ngốc hồ thụ.
“Thế nào thế nào? Phụ thân, thế nào?”
Âm trầm công bình tĩnh, hai tay đưa về sau, lạnh lùng mở miệng.
“Vi phu thấy các ngươi nhàn hạ thoải mái như thế, không có việc gì làm.”
Chín mươi chín đứa nhỏ nhanh chóng hóa sáng, khói nhẹ nhàng bay, bốn phía không còn bóng dáng nào.
“Ai u, chua quá, con có ngửi thấy mùi dấm chua ở đây không nha?” Bà bà che mũi nói.
“Dạ? Không có nha!” Ngốc hồ thụ ngơ ngác đáp lại.
Âm trầm công làm sao không hiểu mẫu thân đang trêu chọc mình, hừ một tiếng, ngồi trở lại mép giường, ôm kinh thư nhìn cái bụng hở ra của ngốc hồ thụ.
“Lần này sinh ra phải nhu thuận, yên tĩnh một chút, bằng không hơn một trăm đứa nhỏ, rất ồn.” Âm trầm công hy vọng như vậy.
Ngốc hồ thụ mỉm cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bà bà lôi bạn già đi, để không gian lại cho đôi lứa.
Thai này cũng chỉ có một đứa duy nhất, lại còn sinh sớm, chỉ mới hơn tám tháng, ngốc hồ thụ đã ôm bụng kêu đau, không đợi âm trầm công kêu y tiên tới, ngốc hồ thụ đã sinh ra đứa nhỏ hồ ly nho nhỏ yếu ớt thứ một trăm.
Vì thế gọi Bách Bách.
Tiếng khóc của Bách Bách rất nhỏ, có lẽ bởi vì chưa đủ tháng, thân thể rất gầy, thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt. Âm trầm công nhìn khuôn mặt nhăn nhó của con, con hồ ly chỉ có một cái đuôi, toàn thân không có nhiều lông, ở trong ngực y cọ cọ, không hiểu sao trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Lúc Bách Bách đầy tháng, tổ phụ mẫu, cha cùng phụ thân, chín mươi chín huynh tỉ cùng tất cả bằng hữu thân thích, đều tụ tập tại Thanh Vân Sơn mừng đứa nhỏ của hồ thần.
Ngốc hồ thụ ôm lấy Bách Bách ngồi trên chiếc ghế xa hoa đầy gối mềm giữa trung tâm, âm trầm công đứng một bên, che nắng cho hắn, vẻ mặt lúc này đầy ôn hòa. Chúng tiên yêu vây quanh nhìn đứa nhỏ của hai phu phu, đều cách âm trầm công xa một chút.
“Thật sự là đứa nhỏ đáng yêu, đế quân, có thể tiểu tiên ôm một cái?”
“Được!”
“Không được.”
Ngốc hồ thụ cùng âm trầm công cùng lúc mở miệng, đưa ra hai đáp án.
“… Đế quân thật sự là nhỏ mọn.”
“Hừ, bản quân chính là như thế, ngươi làm khó dễ được ta?”
Ngốc hồ thụ không nhìn rõ được sóng ngầm mãnh liệt, chỉ cười, khiến tiên quân cảm thấy mất mặt.
Lúc Bách Bách tròn một tuổi, âm trầm công ở trên núi Thanh Vân đãi yến hội, suốt bảy ngày Thanh Vân Sơn đều đầy nhạc tiên, tiên yêu có danh dự đều sai người đưa lễ vật cho Bách Bách chồng thành núi nhỏ. Âm trầm công mấy ngày nay đều nghe thấy chúng tiên yêu chúc mừng, hâm mộ, ca ngợi, tâm tình vô cùng tốt, tự mình đem rượu tiên lấy ra đãi tiệc.
“Chọn đồ vật đoán tương lai” chỉ là chuyện nhỏ với người khác, nhưng với Bách Bách lại là sự kiện lớn. Hàng dài đồ vật tượng trưng cho các ngành nghề đặt đầy trên mặt đất trước mặt Bách Bách, sau đó Bách Bách ở giữa chọn đồ, dẫn theo ánh mắt chờ mong động tác của Bách Bách.
Bách Bách mặc cái yếm đỏ đáng yêu, đôi tai trắng khéo léo, ôm đuôi mở to mắt nhìn xung quanh, thoáng chốc truyền tới tiếng của các tiên yêu.
“Bách Bách, lấy bảo vật! Lấy bảo vật!”
“Lấy kiếm!”
“La bàn!”
“Bàn tính!”
Chúng tiên yêu ở bên kia ồn ào, Bách Bách lại nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn bốn phía, bắt đầu bò đi. Cuối cùng, dưới sự chờ đợi của các tiên yêu, Bách Bách nhặt lên một xương người không biết ở đâu lòi ra, ôm xương cốt thích không buông tay cọ cọ, sau đó vui vẻ đi về phía cha cùng phụ thân.
“Ô, là xương! Chẳng lẽ là nhặt xương sao?”
“Tên nào dám ném cái xương kia vào!”
Âm trầm công cũng không nói gì, nếu y điều tra ra được ai trà trộn đem xương vào, liền đem xương cốt của tên kia hủy đi!
Ngốc hồ thụ lại không để ý chút nào, yêu thương ôm đứa nhỏ của mình.
“Bách Bách ngoan, nhặt xương cốt cũng được nha!”
…. Nương, nhặt xương sao lại được chứ? Chín mươi chín huynh tỉ đầy hắc tuyến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.