Có trách thì phải trách Đường Duẫn ấu trĩ, đang êm đẹp một hai phải nói gì mà 'đánh tới call xe trắng'. Xe trắng nó phán rằng hôm nay kiểu gì cũng phải tới Ma Tinh Lĩnh dạo chơi, tiên cô thì thôi miễn, Thái Tử gia người trần mắt thịt đáp ứng nó bằng xương bằng thịt.
Tô Khởi hỏi anh xảy ra chuyện gì, Đường Duẫn thì cứ im ỉm, đóng kín cửa sổ, thắt chặt dây an toàn.
Chưa kịp nói năng gì thì xe đã mau chóng lăn bánh, anh nhìn kính chiếu hậu liên tục, đằng sau bám riết không tha, quay qua bảo Tô Khởi: "Gọi cho A Chính."
Ngữ khí xem như cũng còn bình tĩnh.
Tô Khởi làm theo, song như dự cảm được có nguy hiểm đang ùa đến, tay run nhè nhẹ
"Không gọi được..."
"Gọi tiếp, nó uống nhiều lắm, chắc chắn đang ngủ trong phòng bao."
Đêm còn rất dài, cũng đủ để nghỉ xả hơi rồi chơi tăng nữa.
Tiếng chờ nối máy dài dòng, tích tích, nghe giống máu tươi rơi xuống dọc mái hiên.
Đường Duẫn lái chiếc Porsche 964, con Isuzu đằng sau hiển nhiên sao đuổi kịp, nhưng chỉ sợ đám đó bao vây ngay khúc cua, thế thì cô và Đường Duẫn khó thoát thân được.
"Anh lái hướng nào vậy? Sao không rẽ trái, từ núi Long Hổ bên kia đi Trung Hoàn."
Trung Hoàn đông người, cô không tin đám côn đồ ra tay ngay trên đường. Thế nhưng Đường Duẫn đã rẽ phải, càng tiến gần Ma Tinh Lĩnh hơn, người thưa xe vắng, Tô Khởi cảm thấy hết nước để xoay chuyển tình hình.
"Tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328089/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.