Chừng ấy thời gian, cô nhớ đến mỗi lần giao hòa với Đường Duẫn cũng là chừng ấy thời gian, song hoàn toàn khác biệt. Giờ phút này đây chẳng ai muốn buông tay, gần lắm mà xa lắm, hai tay anh bao lấy đầu cô, rồi hôn khẽ vào trán cô.
Cả linh hồn của Tô Khởi run rẩy không thôi, cô cúi đầu lặng thinh.
Ôn Khiêm Lương cất tiếng trước, "Đừng nghĩ về những thứ đó nữa, được không em? Rời khỏi người nhà họ Đường, anh cùng em đi New York, hai ta di dân sang đó, đến nơi ngay lập tức đăng kí kết hôn, anh cưới em."
"Muốn nhẫn kim cương bao lớn? Em có nói là thích kim cương hồng ấy, hiện giờ có đổi ý không? Váy cưới nếu muốn thiết kế thì mai anh sẽ liên lạc nhà thiết kế ngay, toàn bộ đều sửa theo ý em hết."
"Pearl... Pearl"
My precious Pearl.
Tô Khởi nghiến răng cắn vào vách khoang miệng, chừng như mạnh chút nữa thôi là sẽ nát bấy, máu giàn giụa.
"Childe, anh lý trí lại đi..."
Anh ôm chầm cô vào lòng, "Anh không cách nào lý trí nổi. Từ khi anh biết em còn sống, sự tồn tại của em bên cạnh Đường Duẫn, dù không khống chế nổi nhưng anh vẫn phải cố kiềm."
"Em có biết lúc ấy anh thấy may mắn nhường nào không? Ông trời để anh đánh mất đi rồi tìm lại được. Chính miệng Daddy báo với anh cả nhà em bị hãm hại giống như một cơn ác mộng, anh tuyệt vọng vô vàn mà đi ngay sang Mĩ."
"Anh chỉ muốn ôm chặt em như này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328088/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.