Ta khó khăn di chuyển thân mình, hai tay bị trói ra sau lưng đưa vào đống củi, giây tiếp theo rút ra một con d.a.o phay.
Từ nhà củi đi ra, ta mới phát hiện cả Cố phủ đã loạn rồi.
Xác c.h.ế.t nằm la liệt, dưới ánh trăng khắp nơi đều là vệt m.á.u loang lổ, mà nơi lửa cháy lớn nhất, là viện của Cố An Lạc, chỉ sợ nàng còn chưa kịp chạy ra.
Ta hai tay cầm d.a.o phay, đi về phía đó, thấy có bóng người chập chờn phía trước, chuẩn bị đi qua cổng vòm.
Đột nhiên, có người kéo váy ta, lôi ta vào bụi cỏ.
Ta còn đang suy nghĩ có nên hét lên "phi lễ" không, thì đã thấy Cố An Lạc, nàng mắt đỏ hoe, nửa khuôn mặt đầy máu.
Ta vứt d.a.o phay, vội vàng xem cổ, n.g.ự.c nàng.
Không có vết thương chí mạng, vậy là không c.h.ế.t được.
Tuyệt quá.
Cố An Lạc nằm sấp trong lòng ta, thân thể run rẩy dữ dội.
"Không hay rồi, lão Cố sắp c.h.ế.t rồi, ông ấy vì cứu ta......"
Vừa nhìn thấy Cố viên ngoại, ta đã biết ông ấy không thể cứu được, vết cắt ở cổ họng khiến ông ấy không thể thở, cơ thể đang co giật không ngừng vì đau đớn.
Ở Dương Thành, ta chỉ thấy Cố viên ngoại ăn chơi hưởng lạc, không ngờ trong lòng ông ấy cũng có đại nghĩa.
Lúc này ông ấy không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt lướt qua Cố An Lạc và ta.
Ta gật đầu.
"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa."
"Ở phủ Cố viên ngoại ăn ở nhiều ngày, thiếp thân vô cùng cảm kích......" Dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-phu-nhan/4799692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.