"Nữ công của người còn tệ hơn cả ta. Nhìn xem, bông còn lòi ra ngoài kìa."
Ta nhìn miếng vá trên lưng đứa bé đó, đường kim mũi chỉ thô kệch, không khỏi bật cười.
Nhưng vẫn không quên nhỏ giọng sửa lời Cố An Lạc.
"Công chúa, đó không phải bông, đó là lông lau."
Nữ công của ta nếu đặt ở kinh thành, chắc chắn sẽ bị mọi người chê bai.
Nhưng ở biên ải, đối với những đứa trẻ mồ côi này, cũng coi như có ích.
Cố An Lạc tuy luôn nói mình là người vô dụng, nhưng nàng đã giúp rất nhiều cô gái thoát khỏi cảnh khó khăn, cho họ một cơ hội sống lại, sao có thể là đồ bỏ đi như nàng nói được? Sau khi cùng ta đến học đường dạo chơi một lần, Cố An Lạc lại thật sự để tâm đến chuyện đó.
Nàng không chỉ dùng tiền túi sửa sang lại học đường, mà còn mua rất nhiều bút mực giấy nghiên, hơn nửa số sách quý của Cố phủ cũng được đưa đến.
Cũng không cần biết những đứa trẻ trong học đường có đọc xong "Tam Tự Kinh", "Thiên Tự Văn" mà nàng đưa đến hay không.
Biết áo bông làm từ lông lau không giữ được ấm, Cố An Lạc liền ra lệnh cho tất cả thị nữ trong phủ giúp làm áo bông, mỗi đứa trẻ một chiếc, không cần biết Dương Thành đã vào xuân, tất cả trẻ em trong học đường đều đổ mồ hôi vì áo mới.
Cố An Lạc còn chỉ vào khuỷu tay đứa bé cuối cùng lộ ra bông mà cười trộm.
"Người đoán đường kim mũi chỉ này là của người, hay của ta?"
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-phu-nhan/4799691/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.