Kẻ thủ của kẻ thù là bạn, tốt nhất là liên kết lại cùng đánh bại kẻ thù. Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải loại không biết cân nhắc, cho nên khi Tiêu Chấn Hằng tìm tới hắn, hắn cũng không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Sự tham gia của cảnh sát làm cải biến thế cuộc, hơn nữa đệ tử của Hồng Viễn Bang liên kết lại, khiến Thiệu Vĩnh Côn ngay cả nhân thủ cũng không cần phải điều động, trực tiếp đi theo Hồng Viễn Bang chạy tới chỗ con tin.
Hắn cũng không vui vẻ khi mấy bang phái tranh đoạt lẫn nhau, bọn họ vốn có thể bình an vô sự, cả đời không qua lại với nhau, nếu như Ngự Phong Đường khư khư cố chấp, không đem sự tình làm đến mức không thể vãn hồi, Thiệu Vĩnh Côn cũng lười mà khuyên bảo. Hắn cũng không phải thánh nhân mà ôm ấp cảm xúc lo cho nhân loại trong ngày tận thế, trực tiếp đem đối phương vào danh sách đối tượng cần quét sạch, không hề hạ thủ lưu tình.
Bất quá khi cùng Tiêu Chấn Hằng liên thủ, hắn đưa ra một điều kiện: ân oán tình cừu giữa hai bang phái hắn sẽ kiên quyết không can thiệp, nhưng phải lưu lại tính mạng cho Lâu Duật Đường.
Tiêu Chấn Hằng khá khó chịu với yêu cầu này, cho rằng hắn là đang giả bộ ngại vì lấy việc công mưu lợi cho mình, Thiệu Vĩnh Côn liền rõ ràng nói trắng ra, nói thẳng bản thân mình đối với người kia còn chưa chơi đủ.
Con mồi hắn nhìn trúng còn chưa kịp tự giác, cần dạy dỗ thêm một lần cho con mồi hoàn toàn thuần phục mới thôi, quá trình ấy lạc thú vô cùng, cho nên Thiệu Vĩnh Côn gì thì gì cũng muốn lưu lại một cái mạng cho cậu.
Cái con mồi đã bị ngắm kia lúc còn đang đắm chim trong không khí kích động của thắng lợi gần ngay trước mắt đã bị biến cố thình lình xảy ra dọa thành choáng váng —— người của Hồng Viễn Bang chỉ dùng một thời gian ngắn hơn nhiều so với cậu dự đoán đã đuổi được tới nơi, bảo vệ bên ngoài trở tay không kịp. Khi Tiêu Chấn Hằng vọt vào, người của cậu mai phục sẵn tại kho hàng lập tức nổ súng, nhưng không ai ngờ tới chính là, cái tên thư sinh Diệp Hân An trói gà không chặt kia thế nhưng dám liều lĩnh chạy tới, vì Tiêu Chấn Hằng cản một viên đạn trí mạng.
Chẳng lẽ khi yêu đến sâu đậm khôn cùng, ngay đến cả sinh tử cũng không để ý nữa? Lâu Duật Đường trợn mắt há hốc mồm, thân thể ngã vào bên tường không phát ra được một thanh âm nào, Lâu Triển Nhung cũng không ngờ đối phương lại thần tốc như vậy, vừa muốn bỏ chạy đã bị một viên đạn bắn trúng ngực, nặng nề té trên mặt đất.
Bên ngoài bắn nhau càng lúc càng kịch liệt, ở trong đám hỗn loạn Tiêu Chấn Hằng căn bản không lòng dạ nào đối phó địch nhân, ôm lấy Diệp Hân An sinh mệnh đang nguy cấp xông ra ngoài. Lâu Duật Đường cũng không biết dũng mãnh từ đâu ra, xuyên qua đám đạn đang bay toán loạn xung quanh, đem đứa cháu từ cửa hông thoát ra, sau đó nhờ vào hai thủ hạ hộ tống, chạy thẳng một mạch đến bệnh viện cấp cứu.
Lâu Triển Nhung chỉ còn lại hơi tàn, may mắn viên đạn kia cũng không trúng tim, hắn mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật liền vào phòng chăm sóc đặc biệt, từ đầu đến cuối Lâu Duật Đường một tấc cũng không rời hắn.
Nơi này giờ đây đã trở thành nơi an toàn nhất, Lâu Duật Đường căn bản không dám rời khỏi bệnh viện. Cậu vừa kinh vừa sợ, vừa hối hận không nghe lời khuyên của Thiệu Vĩnh Côn, nếu thế thì đã tốt rồi, đứa cháu nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh, chưa qua được thời kì nguy hiểm. Nếu nó mà chết, không chỉ nội bộ Ngự Phong Đường lại dấy lên một hồi tranh đấu, mà các phe phái trước đây đã sớm đắc tội cũng sẽ rục rịch, hơn nữa Lâu Duật Đường có thể đoán trước được bản thân chính là một đối tượng cần phải tính sổ của rất nhiều người.
Nếu đứa cháu may mắn sống sót, bọn họ còn phải ứng phó với cơn tức bài sơn đào hải của Tiêu Chấn Hằng, Lâu Duật Đường sầu mi khổ kiểm ngồi trước giường, nhớ lại cảm giác ba năm trước, cái cảm giác quẫn bách nhìn không ra lối thoát. Điểm chết người chính là, lúc này, cậu không có ai có thể xin giúp đỡ.
Không ngủ ngồi bên giường bệnh năm ngày, Lâu Duật Đường thừa nhận bản thân đang có ý đồ trốn tránh sự thật. Một ngày ba bữa cơm cùng tắm rửa ngủ nghỉ đều giải quyết trong phòng, dù sao nơi này cũng rất tiện nghi, trừ bỏ mùi thuốc diệt trùng cố hữu, cũng có thể miễn cưỡng coi như bản thân đang đi nghỉ khách sạn.
Lâu Triển Nhung ngày thứ sáu rốt cục tỉnh lại, bất quá bởi vì trọng thương, suy yếu đến mức nói một câu đầy đủ cũng không được. Bác sĩ chuẩn đoán hắn đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, thoát khỏi quỷ môn quan, lượm về được một cái mạng nhỏ.
Lo lắng của Lâu Duật Đường cũng coi như giảm được một ít, ít nhất nội bộ Ngự Phong Đường coi như tạm ổn, về phần hoạ ngoại xâm, tin tưởng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, cùng lắm thì toàn diện khai chiến với Hồng Viễn Bang. Nếu sự việc quá lớn Thiệu Vĩnh Côn sẽ không thể bàng quang đứng nhìn, tệ nhất thì binh bại tướng chạy loạn, dù có bị người ngàn dặm đuổi giết, cậu sẽ mang theo đứa cháu chạy. Dù sao thế giới lớn như vậy, thế nào mà chẳng tìm được một nơi dung thân cho hai người.
* thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Bên bờ sông, hồ thường có một thứ gọi là cầu tàu, cầu thuyền, thường là những thanh gỗ dài hẹp vươn dài từ bến ra giữa sông một chút. Khi thuyền tới bến, để người lên bờ, thuyền thường nằm vuông góc với cầu thuyền/tàu. Nghĩa đen là như thế. Còn nghĩa bóng thì chắc em cũng hiểu rồi đấy, việc gì đến sẽ đến.
Ôm chặt ý tưởng này, hắn càng thêm dốc lòng chăm sóc Lâu Triển Nhung, thân thể của đứa cháu cũng dần dần tốt lên, tinh thần cũng càng lúc càng phấn chấn. Nhìn hắn thế này thân là chú đáng nhẽ phải mừng mới đúng, chính là ở chung càng lâu, Lâu Duật Đường lại càng cảm thấy có chỗ không thích hợp, một tầng nghi ngờ bao phủ trong đầu không thể nào đánh lạc hướng, như thế nào cũng vô pháp tán đi.
Lâu Triển Nhung giống như cả người thay đổi, ngay cả cá tính cũng hoàn toàn thay đổi. Bộ dáng ôn hòa hữu lễ nếu so với tính tình kiêu ngạo ương ngạnh trước đây quả thực một trời một vực, khiến cho Lâu Duật Đường nghi ngờ hắn có phải là thời gian mất máu quá lâu não không có đủ oxi hay không, bằng không tại sao lại khác thường như thế?
Không chỉ có cá tính, ngay cả đồ ăn yêu thích, cách thức nói chuyện, thói quen cũng đều trở nên có chút mờ ám. . . . . . Thậm chí ngay cả khẩu vị đối với nữ nhân cũng thay đổi, trong đám hộ sĩ có một cô bé thân hình bốc lửa lại thêm bộ mặt như thiên thần mỗi ngày ở trước mặt hắn lượn đi lượn lại, hắn thế nhưng biểu hiện lại hoàn toàn không có phản ứng, đến cả mí mắt đều lười nâng lên nhìn.
“Triển Nhung, cô bé kia khẳng định là có ý với ngươi.” Lâu Duật Đường vừa gọt táo vừa thăm dò hỏi, “Tấm tắc, trước tấn công mông phòng ngự (vốn dĩ qt là tiền đột hậu kiều, cơ mà ta thấy để thế này cũng không khác biệt là mấy),thắt lưng tinh xảo, khẳng định là tư vị tuyệt vời.”
“Phải không?” Không yên lòng lên tiếng, “Lâu Triển Nhung” nhận lấy táo đã gọt, nhẹ nhàng cảm ơn, không chút để ý nói: “Ta lại thích người thanh thuần một chút.”
Con dao trong tay Lâu Duật Đường chút nữa thì rơi mất, kinh nghi trừng nhìn đứa cháu, biểu tình không thể nói thành lời.
Cháu à, ngươi không phải bị quỷ mượn thân chứ? Mau mau khôi phục bình thường đi!
Lâu Triển Nhung là chỗ dữa vững chắc duy nhất của cậu, cũng là chiến hữu gắn bó như môi với răng, nếu Lâu Triển Nhung có xảy ra cái gì không hay, hắn còn ở Ngự Phong Đường tình cảnh sẽ trở nên bấp bênh, nguy cơ tràn ngập, giống như lợn đực được bảy tháng không biết lúc nào sẽ được hóa kiếp.
Vốn tưởng rằng đứa cháu còn chưa khôi phục nguyên khí mới trở nên hào hoa phong nhã như vậy, Lâu Duật Đường an ủi chính mình rồi sẽ tốt thôi, chỉ cần sống qua đoạn thời gian này, không nghĩ tới buổi tối hôm đó đứa cháu còn cho cậu một cái kinh hách hơn nữa.
Vốn tưởng rằng đứa cháu còn chưa khôi phục nguyên khí mới trở nên hào hoa phong nhã như vậy, Lâu Duật Đường an ủi chính mình rồi sẽ tốt thôi, chỉ cần sống qua đoạn thời gian này, không nghĩ tới buổi tối hôm đó đứa cháu còn cho cậu một cái kinh hách hơn nữa.
Tắm nước ấm xong, thần kinh buộc chặt cả ngày rốt cục được thả lỏng, Lâu Duật Đường giống như bình thường giúp người bệnh trải chăn. Kết quả thình lình bị đứa cháu một quyền đánh nghiêng cả người, ngã xuống chân giường.
Lâu Duật Đường ngàn vạn không nghĩ tới đứa cháu có thể xuống tay với mình, đương nhiên không hề đề phòng, bất quá cái loại hoàn toàn không có công phu quyền cước như cậu có biết mà đề phòng cũng vô dụng. Lập tức bị đánh cho mắt thấy sao trời, thiếu chút nữa là ngất đi.
Cảm giác nội tạng bị đánh đến dời cả vị trí, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra cả người, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy! ?”
Thiên a địa a, cái mệnh của cậu làm sao thế này? Chẳng lẽ xấu đến mức bị người trong nhà hắt hủi bị bạn bè xa lánh hay sao, ngay cả đứa cháu này cũng đánh mình?
Lâu Duật Đường bi phẫn khôn kể, có một loại cảm giác chua xót như làm cha làm mẹ ngậm đắng nuốt cay mười mấy năm kết quả lại bị đứa nghịch tử cười vào mặt. Thật không biết bản thân vất vả như vậy, đến tột cùng là vì ai a!
Càng ly kỳ chính là thái độ kì quái của cái tên cháu bất kính với trưởng lão kia. Đánh cậu xong rồi lại vội vàng sợ hãi cũng áy náy liên thanh giải thích, bất quá giải thích rồi lại giải thích, nhìn hắn thành thật mà lưu loát giải thích, nhưng lại đang dùng cái khăn mặt mà tắc trụ miệng cậu, trói cậu lại.
Tiểu tử này thật sự trúng tà rồi! Lâu Duật Đường có miệng mà không dùng được, mắt trợn cả lên, giống như thấy quỷ mà trừng mắt nhìn thằng cháu. Người kia sau đó lại xấu hổ, từ trong ví lấy ra cái bùa hình ngôi sao, sau đó từ trên ban công leo ra ngoài.
Lâu Duật Đường vừa vội vừa tức, đầu một trận vựng huyễn, đem khăn mặt nhổ ra lại định thoát khỏi dây thừng, ngoài cửa liền vang lên tiếng súng, Tiêu Chấn Hằng mang theo người xông vào, nòng súng liền kê lên đầu cậu.
Lâu Duật Đường sợ tới mức ba hồn bảy phách chạy sạch, nghĩ đến lần này khẳng định chết chắc rồi, hối hận không sớm một chút mang đứa cháu chạy đi, không ngờ đối phương phát hiện ra không phải là Lâu Triển Nhung, phẫn nộ mà lỗ mãng nói một câu: “Nếu không phải đã đáp ứng Thiệu Vĩnh Côn, ngươi lúc này đã xanh cỏ rồi.”
Tên kia? Việc này quan hệ gì tới hắn? Lâu Duật Đường nhìn người trước mặt không khỏi suy nghĩ, cảm thấy bản thân như đang rơi vào một cái bẫy vô tiền khoáng hậu, đang muốn hỏi tiếp lại thấy Tiêu Chấn Hằng nện xuống một cái báng súng, Lâu Duật Đường hai mắt liền trợn lên, ngất đi.
Cậu bị mang về ổ của Tiêu Chấn Hằng —— Hoa Viên Thần Kì —— đại bản doanh của quân địch, chỉ sợ cái mạng này thế là xong. Mà cái tênThiệu Vĩnh Côn. . . . . . Lâu Duật Đường vốn không muốn nhớ tới hắn, nhưng một câu nói của Tiêu Chấn Hằng kia lại gợi lên trong cậu vô hạn nghi hoặc, hơn nữa thân ở trại địch, cả đêm không tài nào chợp mắt, cứ thế chống tay vào trán liên tục suy nghĩ.
Tên kia cùng Hồng Viễn Bang từ lúc nào thông đồng với nhau rồi? Bọn họ rốt cuộc đã giao dịch thứ gì khiến Tiêu Chấn Hằng đáp ứng không giết mình? Lâu Duật Đường trong lòng ngũ vị tạp trần, không chỉ có tức giận vì bị bưng bít mà còn cảm thấy khuất nhục khi bản thân trở thành vật phẩm giao dịch của bọn họ. Hơn nữa chuyện khiến cậu càng không thể chấp nhận chính là, cái tên họ Thiệu kia lại cự nhiên lại đứng về phía Hồng Viễn Bang, cái tên chết tiệt kia lại liên hợp với họ Tiêu đối phó mình!
Lâu Duật Đường không có cái khái niệm ngu ngốc “Một đêm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa” trong đầu, nhưng dù sao bọn họ cũng từng là minh hữu, cái loại tác phong gió chiều nào che chiều ấy của Thiệu Vĩnh Côn khiến cậu không thể chấp nhận được.
Lâu Duật Đường trong lòng buồn bực, lắc đầu thở dài, cười thầm bản thân cuối cùng lại đến bước đường này, cũng không phải trẻ con ba tuổi, chẳng lẽ còn tin tưởng cái gì mà ngoắc tay thề sao, cái màn xiếc nhàm chán này? Chữ “lợi” đã ăn sâu vào tiềm thức, làm gì có mối làm ăn nào không thể bị phá vỡ chứ? Không phải ngay cả đứa cháu cũng chẳng coi mình là chú mà cho cậu một quyền đấy sao? Xem ra, cậu kiếp này làm người đúng là thất bại.
Điều may mắn duy nhất là đứa cháu đã chạy thoát, cậu lại thở dài một hơi, Triển Nhung a, chú chỉ sợ sau này không thể chiếu cố cho ngươi được nữa, về sau ngươi phải nhớ rằm tháng bảy hàng năm thắp cho ta nén hương nha. . . . . .
Khi cậu còn đang đắm chìm trong thương cảm trước tử vong của mình, cửa phòng”Tạp tháp” một tiếng mở ra, “Lâu Triển Nhung” đã chạy thoát tiến vào, Lâu Duật Đường tâm đột nhiên rơi xuống đáy cốc: Thôi rồi, chẳng lẽ lần này chú cháu nhà cậu phải cùng dắt tay nhau xuống hoàng tuyền sao?
“Triển Nhung, ngươi có làm sao không?” Nhìn sắc mặt trắng bệch của đứa cháu, Lâu Duật Đường trong lòng nóng như lửa đốt. Thế này không giống hắn chút nào, trông giống như con gà trống bị vặt lông cắt tiết, mặt xám mày tro, một thân suy sút, bê tha đến mức hầu như không thể nhận ra? Hắn đã bị đối đãi tàn nhẫn đến mức nào mới thành cái dạng này?
“Lâu Triển Nhung” cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái, thanh âm lộ ra vẻ mỏi mệt, nói: “Đừng gọi ta Lâu Triển Nhung nữa, ta không phải hắn, ta là Diệp Hân An.”
Lâu Duật Đường lắp bắp kinh hãi, căn bản không dám tin lời hắn, mà dường như đối phương đã cam chịu, cũng không để ý cái gì nữa, nỗi lòng phiền não cứ thế mà nói hết ngọn nguồn chân tướng.
Nói thì đơn giản nhưng không thể tin được, nguyên lai hắn lại chính là Diệp Hân An đã bị bọn họ bắt rồi sát hại. Tuy rằng thi thể đã hỏa táng xong xuôi, linh hồn lại ở trên thân thể của Lâu Triển Nhung, biến thành một con ốc mượn hồn chiếm nhà của kẻ khác.
Trải qua một thời gian dài hấp thụ câu chuyện, Lâu Duật Đường căn bản từ không dám tin trở thành bán tin bán nghi, cuối cùng hoàn toàn chấp nhận cái sự thật có thể khiến người ta hộc máu này: thân thể đứa cháu đã bị tên tiểu bạch kiểm chiếm lấy, linh hồn hắn đã như cánh chim mùa xuân một đi không về nữa. Đúng là quả báo a, bọn họ trăm phương ngàn kế muốn xử lý Diệp Hân An và Tiêu Chấn Hằng, không nghĩ tới thông minh lại bị thông minh hại, ngay cả đứa cháu của mình cũng không cứu được.
Lâu Duật Đường một đầu mồ hôi lạnh ngã ngồi trên mặt đất, cả người lạnh như bị vứt vào hầm nước đá.
Nguyên bản vẫn tin rằng, còn núi xanh sợ gì không có củi đốt, không ngờ chỗ dựa vững chắc của mình giờ đây đã toàn tâm toàn ý đầu nhập Hồng Viễn Bang, hơn nữa còn giữ lấy thân phận tiểu tình nhân của Tiêu Chấn Hằng làm sứ mệnh cả đời. Mà cái chức chủ vị của Ngự Phong Đường người kia căn bản hoàn toàn khinh thường, hơn nữa lại hận bọn hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên sẽ không vì Lâu Duật Đường mình mà có nửa điểm quan hệ với Ngự Phong Đường.
Trên thực tế người kia khẳng định còn hận không kịp giết hết bọn hắn. . . . . . Lâu Duật Đường kỳ thật có thể lý giải tâm tình này, mệnh cũng sắp mất, làm sao còn không biết tốt xấu như vậy? Bản thân mình còn đang phải trốn tránh cái tên họ Thiệu kia, Diệp Hân An cũng không ngốc, phân rõ quan hệ giới tuyến với mình là chuyện đương nhiên.
Lâu Duật Đường ủ rũ ngồi trên sàn nhà, vì tương lai ảm đạm không ánh sáng của mình mà thở dài.
Lần này thật là rơi vào tuyệt cảnh rồi, so với bị thượng một lần còn nguy hiểm hơn. Không chỉ có người trong nội bộ Ngự Phong Đường muốn trừ khử cậu, những năm gần đây cậu thân là quân sư của Lâu Triển Nhung, đối với những kẻ thù của Ngự Phong Đường không ít thời điểm đã đưa ra những kế sách hiểm độc, trên đường còn không biết có bao nhiêu người đang chờ cậu ngã xuống, hận mới thù cũ trả một lần.
Thế này rốt cuộc là xong rồi. . . . . . Lâu Duật Đường ôm đầu không nghe thấy điều gì nữa, bên tai trong đầu chỉ còn hai chữ: hết rồi.
Cậu không biết có thể nhìn thấy ánh dương ngày mai không đây?
Trời không tuyệt đường người, cho dù là Lâu Duật Đường có nhã nhặn bại hoại đến thế nào, lão thiên gia cũng không đem cậu đuổi tận giết tuyệt —— Thiệu Vĩnh Côn, lại là cái tên Thiệu Vĩnh Côn kia, ở thời khắc mấu chốt từ trên trời rơi xuống, giải cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng.
Đương nhiên, kia đều là cái tên họ Thiệu thích tự cho mình là anh hùng ra tay hiệp nghĩa kia nói mà thôi, đối Lâu Duật Đường bị mạnh mẽ lôi lên xe mà nói, chỉ biết tổng cảm thấy mình họa vô đơn chí, bỏ đá xuống giếng, không chút hay ho như con chó đã hết sức còn bị đạp xuống nước.
“Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống xe!” Lâu Duật Đường bị còng tay không thể trốn, lông tơ cả người dựng thẳng đứng gầm nhẹ: “Súc sinh, ta sẽ không đến cảnh cục với ngươi đâu!”
“Ai nói muốn ngươi đến đó?” Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn cậu một cái, ngữ khí có vài phần trêu chọc, “Lúc trước không nghe ta khuyên bảo, bây giờ hối hận chưa?”
Lâu Duật Đường không thể phản bác, chán nản lùi về chỗ ngồi, Thiệu Vĩnh Côn nhìn cậu giả dạng câm điếc im lặng không nói, nhịn không được thoải mái cười to, tay lái chuyển hướng đến nhà trọ của hắn. Lâu Duật Đường cứ tưởng hắn đến truy án cậu, không ngờ tên kia hạ thủ lưu tình, đưa mình đến nhà hắn.
Hắn lại có cái quỷ kế gì đây?
Lâu Duật Đường còn nhớ rõ ba năm trước tại ngay cái phòng này phát sinh cái gì, cho nên sống chết cũng không chịu vào thang máy, trong đại sảnh vừa đánh vừa đá, liều mạng giãy dụa, khiến nhân viên bảo vệ tòa nhà chú ý: “Thiệu cảnh quan, có chuyện gì vậy?”
Thiệu Vĩnh Côn chỉ cần một tay đã chế trụ Lâu Duật Đường, mỉm cười với người kia, nói: “Cậu ấy đang mang thai, chỉ đang ốm nghén thôi.”
Một câu nói khiến mọi người ù ù cạc cạc chả hiểu gì, Lâu Duật Đường cũng bị dọa choáng váng, dại ra liền bị hắn dắt vào thang máy, tha vào nhà.
Tận đến lúc bị ấn ngồi lên sô pha trong phòng khác, Duật Đường mới hồi phục tinh thần lại, chửi ầm lên: “Họ Thiệu cái tên vương bát đản kia, ai đang mang thai? Ngươi muốn lâm bồn à!”
Thiệu Vĩnh Côn hai mắt híp lại, biểu tình có chút nghiêm khắc đứng trước mặt cậu, không nói một lời mà cởi áo khoác, tháo cà vạt, chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi. Lâu Duật Đường trong đầu vang lên cảnh báo, từ sô pha nhảy lên định chạy, kết quả hoảng quá làm ẩu, vọt vào trong phòng ngủ.
Nội thất bên trong cũng không có gì thay đổi, trừ bỏ màu của ga giường cùng màn cửa, tất cả đều cực kì quen thuộc đến mức làm tim cậu đập mãnh liệt. Lâu Duật Đường có chút sợ hãi xoay người lại, nơm nớp lo sợ trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn đang từ từ tiến lại gần, răng nanh run lên hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Còn không tháo còng tay cho ta!”
Thật sự là vừa thoát khỏi hang cáo lại rơi vào nanh hổ, cậu đã biết cái người này mang cậu về nhà là không hề có hảo tâm gì mà, Lâu Duật Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một phát hô lên nhằm vào hạ bộ nam nhân mà đá, định làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Loại tuyệt chiêu này ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn quả thật so với cú đá cầu của học sinh tiểu học còn không có lực sát thương bằng, hắn dễ dàng lùi về phía sau một bước, một tay bắt lấy mắt cá chân của Lâu Duật Đường, đem cậu lẳng một cái lên giường.
Sau đó, khóe môi tràn ra tươi cười dữ tợn khiến sau lưng người ta một trận lạnh run, từng bước một tiến đến giường.
Cảm giác áp bách như bị Thái Sơn đè lên rốt cục khiến phòng tuyến tâm lý Lâu Duật Đường sụp đổ, khiến cậu trong bức bách vô thanh của nam nhân phát điên, quyền đấm cước đá, tấn công không hề có quy củ xông tới đối phương.
Cổ tay bị siết đến phát đau, cậu đánh cả nửa ngay chưa tạo được tí thương tổn nào cho Thiệu Vĩnh Côn thì chớ, rốt cuộc lại khiến bản thân mệt đến mức thở hồng hộc. Sau khi hao hết thể lực, bị nam nhân như diều hâu bắt gà con áp ở trên giường, Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ, nói: “Dũng khí của ngươi cũng nhiều ghê a, vẫn không biết lượng sức à?”
“Súc sinh. . . . . .” Lâu Duật Đường cả người phát run, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo nhiễm hồng, trong mắt lộ ra vẻ bi phẫn cùng tuyệt vọng, phí công mà giãy dụa.
Thiệu Vĩnh Côn vừa lòng nhìn biểu tình bất đắc dĩ cùng khuất nhục của cậu, lấy ra chìa khóa mở còng tay, Lâu Duật Đường kinh ngạc hé miệng quay đầu nhìn hắn. Bất quá tia hy vọng còn chưa kịp bén lửa đã ngay lập tức bị đối phương dập tắt không còn đường sống, Thiệu Vĩnh Côn”Tạp tháp” một tiếng đem còng tay mới mở một nửa sập luôn vào đầu giường, đem Lâu Duật Đường thành trư mà xích luôn trên giường.
“Hỗn đản! Buông!” Lâu Duật Đường tê thanh gầm rú, càng sợ càng trừng mắt lớn hơn, thân thể không tự chủ được lui vào sâu trong vườn, lại giống như sơn dương bị dồn đến đường cùng. Bộ dáng này khiến tâm tình Thiệu Vĩnh Côn thập phần sung sướng, cúi người xuống ngả ngớn nâng cằm cậu lên, nói: “Cũng không phải chưa từng ngủ với ta lần nào, ngươi giả dạng cái gì mà trinh tiết thục nữ?”
Nhẫn, quả thật không thể nhẫn? Lâu Duật Đường tức đến xanh cả mặt, không chút suy nghĩ nâng tay cho hắn một cái tát.
Tay trái của cậu mặc dù được tự do, nhưng bị siết trong còng quá lâu cũng không khỏi có chút hư nhuyễn run lên, chẳng có chút khí lực, ngay cả cái dấu bàn tay cũng chẳng lưu lại được. Nhưng một cái tát này đối với nam nhân tự tin không ai bì nổi như Thiệu Vĩnh mà nói, lòng tự tôn quả thực còn bị thương nghiêm trọng hơn thân thể.
Thật ra Lâu Duật Đường một chưởng vừa đánh ra đã hối hận, không nên nhổ râu lão hổ a, cậu sao lại đến thời khắc mấu chốt này lại chọc giận Thiệu Vĩnh Côn! ?
Nam nhân trong mắt bão tố đang dần dần tụ lại, khí thế đằng đằng sát khí đáng sợ tới mức Lâu Duật Đường không thể động đậy, chỉ nghe thấy”Xuy lạp” một tiếng, quần áo liền bị xé mở. Thiệu Vĩnh Côn giống một con dã thú đói khát đã lâu bị giam dữ, thô lỗ thoát đi quần áo của cậu, đem cậu lột đến trần như nhộng. Hai bàn tay lửa nóng chạy khắp toàn thân, chuyển thẳng sờ đến giữa hai mông, hai chân bị mở thật lớn, cơ thể bị giữ đến mức phát đau. Lâu Duật Đường ai kêu một tiếng, giống như cá đã nằm trên thớt vặn vẹo eo, nhìn dao chặt đang giơ lên trên đầu mà tuyệt vọng giãy dụa.
Nụ hôn của Thiệu Vĩnh Côn mang theo tức giận dừng trên môi, răng nanh sắc nhọn khẳng cắn vào da thịt, nóng rực mà đau đớn. Lâu Duật Đường cảm thấy bản thân như bị hắn cắn đến tận xương, loạt cắn liên tiếp dừng lại trên ngực, đầu nhũ hai bên càng không thể thoát khỏi số phận, bị cắn đến vừa sưng vừa hồng.
Cậu cắn chặt răng lạnh run dưới thân nam nhân, hoàn toàn không có một tia khoái cảm chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng. Sợ hãi như sắp bức cậu phát điên rồi, rốt cục khi Thiệu Vĩnh Côn đem ngón tay tham nhập vào hậu huyệt thì cậu chịu hết nổi, Lâu Duật Đường vứt bỏ tôn nghiêm, thất thanh hét chói tai: “Không. . . . . . Van cầu ngươi!
Đừng, đừng như vậy!”
Nếu không ngăn cản cái tên biến thái này, chắc chắn cả nửa đời người của cậu sau này sẽ sống trên giường mất. Bị nam nhân cưỡng gian cũng không tính là gì, nhưng nếu bị nam nhân như Thiệu Vĩnh Côn cưỡng gian, kết cục tám phần sẽ bị bức đến chết, Lâu Duật Đường cũng không có dũng khí để cho hậu nhân khắc trên bia mộ cậu dòng chữ “Người này bị bạo hành hoa cúc mà chết”!
Thiệu Vĩnh Côn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chà đạp thân thể cậu, Lâu Duật Đường bị trở lại tư thế cũ, hai chân bị banh ra, có cảm giác như sắp bị xé ra hai nửa. Nam nhân nâng lên một chân, dùng đầu gối cọ vào chỗ giữa hai chân hắn, lần vải ma sát da thịt non mềm, cảm giác vừa đau vừa tê dại khiến Lâu Duật Đường cơ hồ sắp hỏng mất. Đầu nặng nề gục trên gối, mắt đục đến đỏ ngầu, thanh âm mang theo nức nở cầu xin: “Thiệu cảnh quan. . . . . . Xin ngươi đừng như vậy. . . . . . Ngươi muốn thế nào ta cũng đáp ứng mà. . . . . .”
Khuôn mặt đoan chính ngập tràn sợ hãi, tản ra phong vị mê người khác thường. Lâu Duật Đường chóp mũi đều đã đỏ lên, mắt ngập nước, thống khổ tuyệt luân quay nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm vô hạn cầu xin, đem tính mạng bản thân giao vào tay nam nhân không biết còn được bao nhiêu phần nhân tính này.
Thiệu Vĩnh Côn nhìn thẳng cậu một lát, ngón tay xoa xoa hai má cậu, Lâu Duật Đường sợ run cả người, sợ hãi nhìn hắn, giống như bị làm pháp định thân, ngay cả né tránh cũng không dám. Đầu ngón tay lướt qua khóe mắt, một giọt lệ tràn ra, Lâu Duật Đường chớp chớp mi mắt, lộ ra thần sắc xấu hổ.
Thiệu Vĩnh Côn hé đôi môi cường, khuôn mặt chính khí nghiêm nghị, kỳ thật trong lòng đã cười đến tận trời, tính tình ác liệt thích khi dễ người khác được thỏa mãn tuyệt đối. Hắn giả vờ ôm lấy một bên mặt, bàn tay kia lại chậm rãi mơn trớn thắt lưng của Lâu Duật Đường, thấp giọng hỏi: “Cầu xin ta?”
“Đúng đúng, là cầu xin ngươi. . . . . .” Lâu Duật Đường nhìn thấy tình hình có vẻ biến chuyển, nhãn tình sáng lên, vội vàng gật đầu không ngừng, Thiệu Vĩnh Côn nhấc lên một bên khóe môi, ra lệnh: “Cầu xin ta cái gì? Đừng có hòng dông dài!”
Lâu Duật Đường bây giờ làm gì còn một nửa dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo ngày trước nữa, trở thành tiểu tức phụ gặp gia bạo, ăn nói khép nép: “Cầu xin ngươi đừng thô lỗ như vậy, việc gì cũng có thể thương lượng, ngươi là cảnh sát, đừng, đừng học tội phạm đi cưỡng gian. . . . .”
Thiệu Vĩnh Côn cúi người xuống, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: “Ngươi có biết tình cảnh hiện tại của mình không?”
Lâu Duật Đường cổ đến sắp mềm nhũn ra rồi, đánh bạo trở người ngồi dậy trước mặt người kia, nhỏ giọng nói: “Ta, ta biết. . . . . . Thực xin lỗi, ta không nên tát ngươi. . . . . . Ta cũng không dám … nữa , ngươi đại nhân đại lượng, tha ta lần này đi. . . . . .”
Mấy câu vô sỉ này hồi trước dù có đánh chết cậu cũng không thể nói ra lời, chỉ có điều bây giờ tình huống nguy cấp, mặt mũi danh dự bao nhiêu đồng một cân? Bảo trụ được cái mạng nhỏ này là tốt nhất, sợ chết mới là con người, bắt nạt kẻ yếu lại là bản tính của hắn, so với làm anh hùng bỏ mình, làm gấu chó mà được sống,so cậu vẫn thích hơn.
Thiệu Vĩnh Côn dường như đối với mấy câu nói của cậu khá vừa lòng, Lâu Duật Đường trong lòng bất ổn, kinh hãi nhìn hắn, giống như một đám bùn trên giường, không dám động đậy … cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Có điều. . . . . .” Trải qua chờ đợi dài đến mức khiến người ta tắc thở, Thiệu Vĩnh Côn lại chỉ vào khố hạ của mình, chậm rãi nói: “Ta hiện tại muốn làm một lần, làm sao bây giờ?”
Lâu Duật Đường đến ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám, khó xử nhìn đũng quần hở ra của nam nhân, hai cái hại sẽ có một cái nhẹ hơn, đã trải qua một hồi mưa rền gió dữ vừa rồi, nguyên bản vô cùng chán ghét muốn cùng tên chết tiệt này trên giường, nhưng hiện tại chuyện này so với việc xanh cỏ vẫn dễ dàng hơn. Cậu nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần. . . . . . Chỉ cần ngươi đừng bạo lực, ta. . . . . . Ta. . . . . . Tùy tiện ngươi muốn thế nào. . . . . .”
Lúc nói ra những lời này, thân thể giống như có một cỗ điện lưu giật qua. Lâu Duật Đường cũng không hiểu bản thân đang chờ mong cái gì, yết hầu cũng có chút khô, thanh âm khàn khàn không ít, âm cuối mang theo mềm mại cầu xin, như đang chủ động cầu hoan, khiến cậu càng thêm xấu hổ quẫn bách, hai má nổi lên đỏ ửng mê người.
Sách, vì sao bản thân là người phải chịu đựng, lại còn phải nhỏ nhẹ hạ giọng như thế?
“Ngươi nếu đã muốn . . . . . .” Khuỷu tay Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng luôn xuống thắt lưng cậu, hơi thở ấm áp thổi đến, thanh âm trầm thấp hoặc nhân mang theo ý cười như có như không, “Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”