Tiêu cúp máy, nước mắt hai hàng lặng lẽ chảy xuống.
Tô Tuân, xin lỗi đã không nói cho cậu biết. Rằng mỗi khi nghe tên cậu, Tô Phong có bao nhiêu đau thương trong đôi mắt…
Buổi chiều, cậu quay về ngôi nhà đã từng là nhà của cậu. Lấy ra chìa khoá ngày trước vẫn giữ, thử mở, cửa vẫn mở ra.
Cậu sửng sốt một chút, nhàn nhạt cười, hoá ra anh trai không đổi ổ khoá. Không sợ cậu trở về hay sao? Mẹ cậu lúc ấy ngồi lặng trên giường, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn.
“Mẹ, con về rồi.” Tô Tuân cất tiếng gọi.
Bà quay đầu ra phía cửa, ánh hoàng hôn hắt vào qua khung cửa, nhuộm đỏ mái tóc ngả bạc của bà, khuôn mặt của bà trở nên hiền hoà hơn bao giờ hết.
“Tô Tuân ngoan, Tô Tuân đã lớn quá, cao hơn rồi.”
Cậu bước tới phía mẹ, ôm thân hình gầy gò của bà vào trong ngực.
“Tại sao Tô Tuân lại khóc a? Đừng khóc, đừng khóc. Mẹ sẽ làm bánh cho con ăn a.”
“Mẹ…” Cậu nói. “Con yêu mẹ.”
Điện thoại của Tô Phong đổ chuông, là từ nhà gọi tới.
Anh nghe máy. “Tiêu?”
“Anh…là em.”
Anh bất ngờ. “Tô Tuân? Cậu đến nhà tôi làm gì? Tiêu đâu?”
Cậu khẽ cười vài tiếng, nói:”Anh, kết thúc thôi. Em muốn trả cho anh, sự tự do của anh.”
Thanh giọng nhẹ bẫng từ đầu dây bên kia truyền đến không hiểu sao khiến cho anh có cảm giác sợ hãi.
“Cậu ở đó làm cái gì?!” Anh gầm nhẹ lên.
“…Anh, lúc nào cũng đối với em tức giận như vậy. Thật ra anh là một người rất nhẹ nhàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-cua-anh-ten-cua-em/4617269/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.