mới, những ánh nắng ban mai phủ xuống thành phố Định Nam, bổ sung cho nơi đây một luồng sinh khí.
Những tòa nhà cao lớn đã không còn hình bóng, tàn dư của thời đại cũ chỉ còn là những bức tường phủ đầy rêu xanh, xập xệ
Dù có thêm ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi vào thì cũng chỉ khiến chúng thêm phần ma mị và hoang vu, lạnh lẽo.
Sớm ban mai, sương mù vẫn còn chưa tán, chúng phiêu miểu trong thành phố một cách vô định.
Bên trong đám sương mù này thi thoảng vẫn phát ra những tiếng gầm rú nhẹ, cùng vài tiếng ken két, không biết là của người hay của lũ quái vật tạo ra.
Chờ đợi thêm hai tiếng, sau khi xác nhận lũ đom đóm đã hoàn toàn đi hết, Đỗ Phong mới giải phóng kén trùng, thá Đại Minh ra.
"Sư phụ, ngài trầm tư cái gì?"
Trong thức hải, Phong thấy sư phụ mình như đần ra, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
"A... Ta tự nhiên nhớ ra, hình như... Vòng không gian có thể chứa vật sống..."
Bạo Vương như không dám xác định, ngơ ngơ nhìn đệ tử mình.
Đỗ Phong nghe vậy thì ngẩn người, đầu óc có chút không theo kịp sư phụ.
Hình như... Là đúng a!
"Sư phụ..."
"Cái gì!?"
"Sao giờ ngài mới nói a!"
"Ta... đây chẳng phải là đang thử ngươi sao? Xem đầu óc ngươi có tốt hay không mà thôi!!! Thật không thể tin được, đệ tử ta lại kém thông minh như vây!"
Bạo Vương tỏ vẻ thất vọng, lắc đầu quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/3735527/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.