🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Được rồi, tôi không sao. Chỉ với chút thương thế nhỏ này không đủ làm khó một người như tôi, nên mọi người không cần quá để tâm. Cái mọi người cần chú trọng lúc này là phá vây, thoát khỏi lũ khốn ngoài kia kìa!"

Đỗ Phong xoay xoay bả vai, đứng dậy đi về phía cánh cửa đang bị lũ trùng va đập.

"Anh định làm gì?" Minh Thái lo lắng.

"Lát tôi mở cửa, mọi người hãy lập tức áp sát vào nhau. Phụ nữ đi trước, nam giới đi sau. Đặc biệt với những ai có khả năng cận chiến, cần cầm lên giáo mác để phòng thủ, tránh lũ trùng tập kích bất ngờ."

Nói đoạn, Đỗ Phong liền lôi từ trong không gian ra vài tờ hỏa phù. Vì sợ đám người phát hiện ra vòng không gian, hắn giả vờ thò tay vào trong túi, rút ra ba tấm phù văn đưa cho Hoàng, phân phó

"Đây là hỏa phù, một loại phù thuật của đạo gia, chuyên dùng để kêu gọi lửa lớn. Nếu lát thấy bọn Trùng Tử quá đông, không thể cắt đuôi được thì dùng tới nó, nó sẽ có ích rất nhiều cho mấy người."

"Phù thuật? ý anh nói là phù văn của phái Mao Sơn sao?"

Một người nam sinh đi lên trước, đưa tay đẩy gọng kính, tỏ vẻ tri thức mà hỏi thăm.

"Coi là vậy đi..." Đỗ Phong không biết giải thích ra làm sao, bởi môn phù văn này của hắn là do Trấn Ma Thương truyền dạy, tổ sư gia là kẻ nào, nguồn gốc ra sao, hắn hoàn toàn không rõ, hắn chỉ biết cái thứ này khá là cổ xưa, cùng lịch sử tu tiên, mao sơn đạo giáo hẳn là cùng một gốc.

"Thật kỳ lạ... Vậy thứ này dùng thế nào?"

Vẫn là vị nam sinh đó lên tiếng, thích thú nghịch ngợm tấm phù văn đương nằm trong tay.

"Nhỏ máu lên nó, sau đó vất ra ngoài là được!"

Bọn người này là phàm nhân, không có tiên khí cùng huyết khí. Nhưng về bản chất con người khi sinh ra đã có hai loại khí, đó là tiên thiên và hậu thiên.

Tiên thiên là loại khí có khi cha mẹ thai nghén con cái, là cái gốc để sinh ra hình hài, ngũ tạng, kẻ nào yếu khí này sẽ chết yểu.

Còn hậu thiên là loại được hình thành sau khi vật chủ ăn uống, hô hấp, phải trải qua quá trình thu nạp từ ngoài vật mới có thể sản sinh, không như tiên thiên khí.

Hai loại khí này liên kết chặt chẽ với sinh mệnh, chỉ cần thiếu một ắt không thể sống tiếp. Là loại khí quan trọng, cũng thuộc dạng đại trà, thường người ta không mấy quan tâm.

Tuy nó không đặc dị, bá đạo như linh khí, huyết khí... nhưng bù lại nó dễ dàng sản sinh.



Còn một yếu tố nữa nói hai loại khí này quan trọng, đó là linh khí hay các loại khí quý như huyết, quỷ, tà... đều được sinh ra từ hai loại khí cơ bán trên.

Linh khí sinh ra nhờ việc tu sĩ thôn phệ các dạng năng lượng trong hư không đưa vào cơ thể, điều hoà hai loại tiên thiên và hậu thiên để sinh ra một loại khí cao cấp.

Huyết khí cũng vậy, nhưng khắc nghiệt hơn, nó bắt người luyện phải cắn nuốt máu thịt, sau đó rút tiên thiên, hậu thiên của địch nhân chuyển hoá cho bản thân. Ban đầu tiên thiên và hậu thiên chỉ mạnh lên, nhưng vì hệ quả máu huyết lẫn khí của kẻ khác cùng bản thể không đồng nhất, dẫn tới phá, từ trong phá đó sinh ra huyết khí cuồn cuộn, lâu dần huyết khí sinh ra.

Tà khí không cần nói cũng có thể hình dung, đây là loại khí khi một người chết đi, cơ thể phân hủy, tiên thiên và hậu thiên cũng theo đó phát tán ra ngoài, trộn lẫn với mùi thối mà sinh ra tử khí.

Mấy loại khí trên trông có vẻ huyền ảo, nhưng thực ra còn dễ lý giải hơn cả quỷ khí, đây là một loại khí sinh ra từ cả hậu thiên, tiên thiên lẫn linh hồn...

Để mà nói hết các loại khí tồn tại trong cõi thiên địa này có đến sáng mai cũng chưa chắc đã hết, chỉ cần hiểu đơn giản những loại khí cao cấp đó xuất phát từ hai loại tiên thiên và hậu thiên, chỉ là khả năng của nó không mạnh mẽ mà thôi.

Nên khi nói theo góc nhìn về khí, người thường cũng có thể sử dụng các loại pháp bảo, linh phù. Chỉ là họ không tu luyện, tự thân không có linh khí, huyết khí để điều động kích hoạt các vật có linh, muốn dùng được các vật đó, họ phải đi đường tắt, đó là cắt máu nhỏ vào vật, lấy tiên thiên và hậu thiên trong máu tới kích hoạt phù văn, pháp bảo.

Tùy vào độ mạnh yếu, cấp bậc của từng kiện mà tốn nhiều hay ít máu.

Đối với các loại phù văn cấp thấp, từ cấp linh đổ xuống, thường nhân chỉ cần nhỏ một giọt huyết nhỏ, đến trung cấp, phải nhiều hơn một chén con, cứ vậy mà tăng lên.

Bình thường đối với tu sĩ, người luyện phù. Huyết nhục chính là tài sản quý báu, hai loại khí tiên thiên và hậu thiên vốn đã được chắt lọc thuần túy, được sử dụng như một cổ máy tinh luyện linh lực, nếu máu trong người bị thất thoát, hai loại khí cơ bản kia sẽ xao động dẫn tới chậm chạp tiến bộ tinh luyện ra linh khí.

Vậy nên nếu không gặp phải vấn đề quá nghiêm trọng, một tên tu sĩ sẽ không dùng tới huyết nhục bản thân làm cầu nối câu thông với các pháp bảo cao cấp, họ chỉ dám dùng tới linh lực.

Linh lực hao mòn còn có thể phục hồi nhanh chóng, nhưng huyết nhục hao mòn thì cần thời gian cực lâu để bồi bố.

Việc chích xuất huyết không phải cách tốt, nhưng trong trường hợp đám người không có linh lực, đây đã được coi là giải pháp tối ưu nhất rồi.

"Liệu có được không đây?"

Một người trong số đó không tin, dơ lên một tấm hỏa phù mà nhìn ngó, đôi mắt vô thức nhìn vào chỗ máu sậm màu đang dần ứ đọng tại mặt thềm.

Đây là vũng máu của Phong, do vừa rồi phẫu thuật còn lưu lại.

Tò mò, hắn vất tấm bùa vào trong đó.

Tấm bùa rơi xuống, chạm vào bề mặt vũng máu, dần dần thẩm thấu, như đầm lầy, nuốt toàn bộ lá bùa không chút hiện tượng.



"Có thấy gì đâu!" Tên này xụ mặt lại, không tin nhìn về phía Đỗ Phong.

Đám người vừa rồi cũng tò mò quan sát, thấy không có gì sảy ra liền nghi ngờ, hướng Đỗ Phong dõi mắt nhìn sang.

"Các ngươi phải dùng máu ở đầu lưỡi, nơi đó hội tụ đầy đủ khí nhất trong cơ thể, phải dùng loại máu này mới có thể kích hoạt phù văn."

Không quản ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Đỗ Phong rất bình tĩnh giải thích cặn kẽ.

"Phải vậy không?"

Vẫn là cái tên vừa rồi, hắn hừ lạnh nhổ một bãi vào tấm phù văn mới rơi vào trong vũng máu.

Vừa rồi trộm ăn một thanh socola, vì Đỗ Phong bất ngờ xuất hiện khiến trong quá trình nhai nhanh hắn lỡ cắn nhầm vào lưỡi, cũng vì lý do này hắn mới âm thầm khó chịu với Đỗ Phong.

Hiện tại máu trong mồm vẫn từng đợt tuôn ra, sợ nhổ ra ngoài lại bị mọi người bắt được mà khinh bỉ, giờ thấy đối phương nói vậy, hắn không ngại mượn cái lý này đi nhổ búng máu trong mồm ra, coi như là tiên phong thử bùa a!

Nước miếng bay ra, mang theo một ngụm máu lớn vọt vào trong vũng máu đang chứa phù văn. Mấy người đứng cạnh thấy cảnh này không khỏi dơ lên ngón tay cái.

"Tùng à, mày quả là khí phách!"

"Hừ, chuyện nhỏ!" Tùng ưỡn ngực, vểnh mặt lên cao.

Nhổ đống máu tươi trong mồm ra làm hắn khoan khoái, mắt ngẩng quá đầu, hoàn toàn không chú ý tới bãi nước miếng có dính máu tươi của mình đã hoàn xâm nhập vào lá bùa đang nằm dưới đất.

Bùng -!!

Một ngọn lửa to lớn bất ngờ bùng lên, cao ba mét, cứ vậy hừng hực đốt cháy toàn bộ bàn ghế xung quanh, không quên cuốn thằng Tùng đang đứng bên cạnh vào trong.

"Con mẹ nó, thật sự có thể gọi ra lửa!" Đám người xung quanh hãi nhiên, rút lui về

Minh Thái đám người cũng là mồm há hốc nhìn ngọn lửa bất chợt xuất hiện kia, hoàn toàn bỏ quên có một tên đang dãy dụa trong cơn bão lửa đó.

"Cứu a, cứu mạng a..!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.