Mấy người Minh Thái khi thấy vị nữ sinh này đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, liền lo lắng nhìn về phía Đỗ Phong.
"Anh chịu khó một chút, sẽ đau đấy!" Nữ sinh dịu dàng hướng Đỗ Phong nhắc nhở.
Đỗ Phong khó khăn gật đầu. "Được... nhờ cô..."
Thấy đối phương đã chuẩn bị, vị nữ sinh ngành y mới nhanh chóng vì hắn hạ dao.
Lưỡi dao sắc bén, lại được hơ nóng qua ngọn lửa với nhiệt độ cao khiến toàn thân dao nhỏ phát ra một luồng ánh đỏ hồng, sáng rực. vừa nhìn thôi đã thấy rét lạnh tâm can.
Dù là đã hóa thành quái vật, tiếp thu toàn bộ ký ức của ông Hùng, trải nghiệm qua mọi loại khổ đau từ tinh thần cho tới thể xác. Nhưng vẫn không kìm được nội tâm khiếp đảm khi thấy lưỡi dao hồng rực đang ngày một tới gần da thịt mình.
Để kìm nén lại sự sợ hãi, hắn phải nghiêng đầu qua một bên, đưa mắt nhìn về phía cửa lớn nhằm giảm đi sự chú ý.
Một cảm giác nóng bỏng lại thêm phần nhức nhối từ phía vết đạn truyền đến não bộ, khiến Đỗ Phong đang mơ màng bỗng tỉnh táo dị thường. Hắn cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau như xé gan, xé ruột này.
Để mà so sánh, nỗi đau này của hắn không thể bằng những nỗi đau mà ông Hùng từng gặp phải. Một tên sát thủ hàng đầu thế giới, trải qua bao trận sinh tử, những cơn đau về thể xác thế này có đáng là gì! chỉ là hắn vẫn còn trẻ, tiếp nhận ký ức của ông Hùng chưa lâu, nên tư thái non nớt, chưa thể hoàn toàn giống như ông Hùng, coi nhẹ sinh tử.
Nhưng việc nhẫn nhịn không để bản thân phát ra than khóc hay đau khổ cũng đủ thấy Đỗ Phong không phải kẻ yếu nhược gì.
Sau mười năm phút, viên đạn đã được vị nữ sinh kia lấy ra, vết thương cũng được băng bó cẩn thận ngăn không
cho chay mau.
"Anh chịu đau giỏi thật đấy, không có thuốc tê mà vẫn có thể bình bình trải qua phẫu thuật. Nếu là người khác, sợ là đã khóc đến kêu cha, gọi mẹ, có khi còn ngất lịm đi rồi." Nữ sinh cảm thán, đưa cho Phong một chai nước.
"Cảm ơn cô." Phong đưa tay đón nhận, không quên cảm tạ một câu.
"Anh đeo vậy không thấy vướng sao? Sao không bỏ ra cho thoáng..." Nữ sinh tò mò nhìn vào chiếc mặt nạ xương cáo mà Phong đang đeo.
"Không sao, tôi thấy như vậy là thoải mái rồi." Đỗ Phong thuận tiện trả lời đối phương, không mấy quan tâm đám người đang vây quanh mình, bởi giờ đây hắn đang dồn toàn bộ sự chú ý lên thân thể.
Hắn kinh ngạc, phát hiện vết thương nơi người phụ nữ mới vì hắn băng bó đang dùng mắt thường hồi phục, các mảng da thịt đang nhanh chóng sinh trưởng lại, liên kết với nhau, tạo thành một màng mỏng chắn lại đầu kẽ hở.
Nhưng vì băng vải che chắn nên những người tại đây không thấy được cảnh tượng này, chỉ có hắn, Đỗ Phong là cảm nhận được.
"Là siêu phục hồi từ gen hỗn độn trùng!" - Trong thức hải, Bạo Vương từ từ hiển lộ ra vì hắn giải đáp.
"Thì ra là vậy..." Đỗ Phong như hiểu ra, vô thức nắm lại bàn tay lại, cảm nhận vết thương khi nãy đã không còn đau nữa.
"Sau khi cùng hỗn độn trùng hoa làm một thì ngươi cũng không còn là nhân loại bình thường nữa, mọi đặc tính của hỗn độn trùng đã trở thành năng lực cơ bản của ngươi rồi! Cùng nhân loại so sánh, ngươi đã là quái vật rồi!"
Bạo Vương trôi nối trong thức hải, điềm nhiên nói.
"Như vậy cũng tốt, ngươi càng có thêm nhiều lá bài tẩy. Nếu chỉ khư khư mỗi việc tu luyện công pháp do ta truyền, sợ mà khó sinh tồn được trong thế giới này!"
Bạo Vương nói không ngoa, tuy Đỗ Phong được hắn truyền công pháp, nhưng với tố chất cơ thể dặt dẹo như vậy, sợ là chưa thành tài đã năm gọn trong bụng lũ trùng tử.
Không nói đâu xa, chỉ mới đây thôi, nếu không phải có Bạo Vương phụ giúp, Đỗ Phong khả năng cao đã thành một phần của Hỗn Độn Trùng, cùng nhân loại chém giết rồi!
"Sư phụ, vậy ta hiện tại đã không phải nhân loại sao?" Đỗ Phong hơi méo mó, truyền âm hỏi Bạo Vương.
"Phải, ngươi nhìn lại ngươi xem, có chỗ nào giống nhân loại? Rõ ràng là quái vật!" Bạo Vương chắc nịch gật đầu.
Sau lần Đỗ Phong thành công cướp đoạt lại được thân xác, hắn không dám chắc tên đệ tử này có biến hóá gì quá lớn ngoài khả năng thôn phê cùng tích hợp gen. Nhưng sau quá trình chữa thương vừa rồi, hắn dám khẳng định
Đỗ Phong giờ đây đã không phải là bán nhân loại nữa, mà thực là một con trùng tử biến dị.
Xét về phía cạnh nào đó, Đỗ Phong chỉ mang hình dáng của nhân loại mà thôi, còn thực tế bản chất của nó là một con Hỗn Độn Trùng có mang mã gen nhân loại.
"Sư phụ, vậy việc nối dõi tông đường!? Có bị mất đi không?"
Nghe được lời nói của Bạo Vương, Đỗ Phong thực hoảng rồi.
Cha hắn giờ không rõ tung tích, trong nhà chỉ còn mình hắn là độc tôn, giờ đến cái khả năng sinh sản cũng mất, đây chẳng phải là tội bất hiếu hay sao?
"Cái này... Ta thật sự không rõ, ngươi phải tự tìm hiểu rồi..." Bạo Vương mù mịt lắc đầu, nhưng khi thấy thần sắc
Đỗ Phong có chút kém, hắn liền an ủi một câu.
"Đừng lo, bản chất của Hỗn Độn Trùng có thể sinh sản vô tính, chỉ cần ngươi tìm được một con mẫu trùng có thể vô hạn sinh sản, sau đó tích hợp gen của nó, cướp đoạt khả năng này là ngươi tự nhiên có thể tạo ra một đàn con rồi!"
Nhớ lại thời kỳ còn đi theo Hư Không đạo tổ hô phong hoán vũ, ngoài hắn ra còn có một vị nữ tử, đối phương cũng là Hỗn Độn Trùng, nhờ khả năng sinh sản vô hạn, ả ta đã giúp Hư Không đạo tổ tạo ra một đội quân trùng tộc... Nếu Đỗ Phong có được khả năng này chắc chắn sẽ bá đạo vô cùng, nghĩ thôi Bạo Vương đã thấy chờ mong
Nghe được lời an ủi của sư phụ, Đỗ Phong méo xệch miệng.
Cái hắn muốn nói là sinh sản kiểu nhân loại, sư phụ hắn lại đề cập tới sinh sản kiểu vô tính, cái này còn quái dị hơn cả chơi gay, mới nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh khắp người.
Trong khi hắn còn đang mải tâm sự với sư phụ, bên ngoài thức hải, đám người Minh Thái lại lo lắng khi thấy hắn cứ đờ người ra.
"Này, người anh em, cậu ổn chứ?"
Ngồi gần Đỗ Phong, Minh Thái đưa tay lay lay bả vai gã.
'ổn cái con khỉ, ngươi thử bị bắn một phát vào vai xem có ổn hay không!?' Đỗ Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng vì nể mặt nể mũi nên không nói ra.
"Ha, không sao." Hắn tùy ý lay động bả vai, cảm giác có chút ê ẩm, nhưng đã hoàn toàn hết đau đớn khiến hắn không khỏi cảm thán khả năng siêu hồi phục của gen hỗn độn trùng.
Thấy vậy, vị nữ sinh kia liền ngay lập tức lo lắng, định bụng ngăn cản, nhưng khi thấy bông băng không chảy máu, đối phương cũng không có động thái kêu rên như vừa rồi cũng là một bụng nghi hoặc, nhưng vì cùng đối phương không quá thân thiết nên nàng cũng chẳng dám hỏi han. Vả lại, vừa rồi chính nàng là người bắn hắn đây.
Nhìn ân nhân khỏe như vâm, mấy người Minh Thái mở nhẹ nhõm thở phào.
Tất cả mọi người đều vì Đỗ Phong khỏe mạnh mà vui mừng, vô tình bỏ qua chi tiết phẫu thuật vừa xong, riêng chỉ có Hoàng cùng vị nữ sinh kia là chú ý tới bất thường của hắn.
Kẻ này... Không phải nhân loại.
Hoàng thấm nhủ trong lòng, nội tâm cũng lập tức kéo căng.
Lúc đầu hắn không để ý, nhưng từ những gì hắn trải qua cùng đối phương, xâu chuỗi lại, hắn hoài nghi Đỗ Phong không phải người thường, có thể... Không phải nhân loại như mọi người nghĩ.
Không có nhân loại nào sở hữu cỗ sức mạnh kinh khủng như vậy, một mình tiêu diệt hơn trăm con Trùng Tử, đã thế khả năng hồi phục lại cực kỳ kinh dị.
Hắn từng chiến đấu, bị bắn và làm qua phẫu thuật, tuy chỉ là ngoài da, nhẹ hơn Đỗ Phong rất nhiều, nhưng để phục hồi, hoạt động linh hoạt như đối phương là không thể nào, ít nhất cũng phải ba đến bốn tháng, nhưng đây mới chỉ vài giây liền hồi phục hoàn toàn.
Thật bất khả tư nghị!
Chính từ những việc này, hắn hoài nghi Đỗ Phong có phải là loại nào đó Trủng Tử hay không... Nhưng nhìn đi nhìn lại, tuy không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng thông qua hai mắt, cửa sổ tâm hồn, hắn lại nhận thấy sự lo lắng của
Đỗ Phong đối với đám người mình.
Thái độ, nét mặt có thể lừa đảo, nhưng riêng đôi mắt, nơi bộc phát ra nội tâm lại không thể giả trân.
Có thể đối phương không hoàn toàn là nhân loại, nhưng nội tâm lại cùng nhân loại không khác là bao.
Hơn nữa sức mạnh của đối phương lại khủng bố vô cùng, chỉ mấy người bọn họ chắc chẵn không thể áp chế được, thôi thì dĩ hòa vi quý, nếu đối phương thực không muốn tiêu diệt bọn họ vậy thì hắn cũng đành giả vờ như không biết.
Có thêm một người bạn vẫn hơn là một kẻ thù, hơn thế nữa Đỗ Phong lại mạnh như vậy, hẳn là có thể lợi dụng một phen.
Hoàng híp lại đôi mắt, bàn tay đang nắm chặt chuôi súng bên hông cũng thả lỏng ra, mỉm cười tới gần Đỗ Phong hỏi han tình trạng.
Tuy tất cả những cử chỉ cùng nội tâm này của Hoàng đã giấu rất sâu, nhưng vẫn không thể qua mắt Bạo Vương cùng Đỗ Phong.
Bạo Vương vốn là kẻ già đời, nhìn ra điểm dị dạng này cũng không phải là khó. Đỗ Phong tuy non trẻ, nhưng nhờ vào kinh nghiệm từ ông Hưng, hắn cũng có thể nhìn ra một hai.
"Tên nhóc này có chút tâm tư không thuần khiết a, hẳn là đã phát hiện ngươi có chút vấn đề! Ngươi có muốn tiêu diệt hắn luôn không?"
Bạo Vương ngồi trong thức hải, mặt không lộ cảm xúc nhìn ra ngoài không gian.
"Không." Đỗ Phong lắc đầu, nói. "Anh ta dù sao cũng là người chính nghĩa, không phải loại bỏ lại đồng bạn như tên hiệu trưởng kia nên cần được tôn trọng... Hơn nữa, đạo tâm của con là giúp người, mặc kệ kẻ đó ác hay xấu, con cũng muốn cứu vớt tất cả ra khỏi hắc ám!"
"Tên nhóc này... Nếu thực theo đuổi con đường đó, ngươi chỉ mang hoạ vào thân. Thánh nhân tâm tuy cao thượng, nhưng nên nhớ, đó là điểm để tiểu nhân lợi dụng, đưa ngươi vào chỗ chết."
"Sư phụ nói thực đúng... Nếu là con của trước kia, khả năng đạo tâm sẽ bị lay động. Nhưng sau khi hấp thụ kinh nghiệm sống của bác Hùng, con thấy được sinh mệnh rất đáng quý... Việc giết người thực sự rất dễ, chỉ cần lấy dao cắt qua động mạch là cướp đi một sinh mạng con người. Nhưng để lưu lại sự sống, khó khăn thực sự không thể nói bằng lời."
"Bác Hùng đã giết rất nhiều người, tay cũng nhuốm máu đủ các loại thành phần trong xã hội, từ đệ tiện nhất cho tới cao thượng nhất, đều không thoát khỏi cái chết trước mặt một sát thủ. Khởi đầu khác nhau, quá trình phát triển khác nhau, nhưng khi chết đi, bọn họ lại đều giống nhau. Đó là sự đau khổ tột cùng, van cầu được sống."
"Chính những đôi mắt đó đã làm bác Hùng rơi vào địa ngục nội tâm, mỗi đêm đi ngủ đều mơ thấy những người mình giết, day dứt không thể buông bỏ, cho đến lúc chết vẫn ôm hận chính đôi tay nhuốm máu này."
"Đạo tâm của con là giúp người, muốn nhân loại thoát khỏi cảnh hắc ám, tìm thấy quang minh, không phải chết trong đau đớn cùng cực giống như bác Hùng đã thấy. Đường con chuẩn bị đi chính là đạo tâm của con, và cũng là ý tưởng sống cuối cùng của bác Hùng."
"Bác ấy nếu còn sống, chắc chắn muốn con thay bác ấy hoàn thành ước nguyện cứu giúp thế nhân, trở thành quang minh cho nhân loại bị chìm trong hắc ám. Con sẽ theo đuổi chủ nghĩa anh hùng...!".
"Có thể thánh nhân tâm là loại tư tưởng ngu ngốc, nhưng muốn đưa toàn bộ nhân loại tìm lại được hạnh phúc ở tương lai, thế gian cần có một thằng ngu đứng lên chống lại hắc ám!"
Đỗ Phong nắm chặt bàn tay, trái tim cũng ngày càng trở nên kiên định
Thấy Đỗ Phong như vậy, Bạo Vương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, để lại trong hư không một câu rồi từ từ ẩn vào màn đêm đen đặc của thức hải. "Đạo tâm thánh nhân, không phân thiện ác, chấp vào thiện ác, phàm nhân tâm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]