Chương trước
Chương sau
Những tia nắng ấm áp phủ xuống toàn bộ đại địa, bao trùm cả toàn thành phố Bắc Sơn vào trong.

Hơi ấm từ ánh nắng tuy tràn đầy sinh khí nhưng không thể lấp đầy được sự lạnh lẽo của một thành phố đã hoang tàn.

Cả con đường mới ngày nào còn tấp nập, nhộn nhịp những tiếng xe, tiếng cười thì giờ đây lại hoang vắng đến đáng sợ, mọi thứ lúc này chỉ toàn là tiếng hú, tiếng rít của gió thổi qua các vách tường đã phủ đầy rêu xanh.

Trên mặt đường thì lác đác vài cái xác người cùng chút Trùng Tử, những thứ này vô tình trở thành thức ăn bổ dưỡng cho bọn dòi bọ nhỏ con, nhìn chúng lúc nhúc đeo bám trên những cái xác thật khiến người ta cảm thấy rợn người.

Thi thoảng lại có chút lá khô, tờ báo cũ bay qua làm khung cảnh thêm phần tiêu điều, u ám.

Lúc này, trên con đường rộng lớn hiu quạnh đó, đang có hai thân ảnh lững thững bước đi.

Hai kẻ này không ai khác chính là Đỗ Phong và Đại Minh.

Sau khi rời đi căn biệt thự lớn, cả hai tiếp tục cuộc hành trình săn giết lũ Trùng.

Ken két!

Tiếng rít của lũ trùng phát ra, từ trong con hẻm phía tay trái của Đỗ Phong có mười đầu Trùng Tử đang lao về phía này, hắn không hề biến sắc mặt, trái lại còn khá đủng đỉnh nhìn xem không có ý định ra tay.

"Gâu gâu."

Đại Minh phát ra hai tiếng sủa lớn, sau đó hướng lũ Trùng lao đi.



Quả nhiên sau khi ăn lượng lớn thịt Trùng Tử, Đại Minh đã biến hoá không ít, không những cơ thể phát triển mà cả sức mạnh lẫn tốc độ đều theo đó tăng lên.

Từ nhục thân khí huyết trong cơ thể nó phát ra, Đỗ Phong có thể ước lượng được Đại Minh đã siêu việt nhân loại gấp hai lần, sắp tiến vào bán linh cấp độ, nếu cho phục dụng lượng lớn Trùng Tử là có thể tiến cấp bán linh.

Nhìn Đại Minh khí huyết cuồn cuộn, sung mãn lao về phía đám Trùng không quản nguy hiểm, Đỗ Phong liền trầm tư suy nghĩ có lên thiết chế cho nó một bộ phù lục hay không, bởi với phong cách chiến đấu của Đại Minh rất dễ gặp nguy hiểm.

Bên này, Đại Minh đang thể hiện sự uy vũ của mình, tuy cơ thể nó đang to dần theo thời gian nhưng không vì thế mà tốc độ bị biến giảm, trái lại, tốc độ cùng hình thể cùng đồng hành tiến lên song song.

Tốc độ của Trùng Tử thoan thoắt, nhưng vẫn không thể so bì được với Đại Minh.

Chỉ thấy khi chúng lao vào quần chiến, đã có một con Trùng Tử bị Đại Minh dùng tay tát bay.

Uy lực của cú tát này cũng phải lên tới 80cân, hơn hẳn người bình thường không luyện võ gấp đôi lần, đấy mới chỉ là tát, không phải sở trường của giống chó mà đã mạnh như vậy, nếu Đại Minh sử dụng khả năng cắn nữa thì không biết như nào.

Một con Trùng Tử bị tát bay, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến cuộc săn giết của lũ trùng, chúng vẫn liều mạng lao lên, hướng Đại Minh lao tới.

Điểm mạnh của lũ trùng này chính là bám lên thân, sau đó dùng những bộ phận sắc bén của mình mà xé rách con mồi, và điểm yếu của chúng cũng chính là chỗ này, nếu không thể bám lên thân đối phương, chúng sẽ không thể đưa ra nhưng công kích trí mạng.

Đại Minh tuy chỉ là một con chó, nhưng lại được ông Hùng huấn luyện bài bản, đã có trí khôn hơn mức bình thường, cộng thêm với việc thôn phệ phần lớn Trùng Tử, đưa bản thân nâng cấp, tiến giai, đã không còn là một con chó bọ bình thường nữa, hiện tại nó đã có trí tuệ và suy nghĩ riêng của bản thân.

Tuy là vậy nhưng vẫn chỉ có trí tuệ của một đứa bé sáu, bảy tuồi mà thôi, nhưng như vậy đã là đủ cho Đại Minh rút được bài học từ những trận chiến từ trước với lũ trùng.



Cũng vì thế mà Đại Minh hiểu rõ về lũ Trùng Tử, biết điểm yếu của chúng ở đâu mà chiếm ưu thế.

Biết được điểm này, Đại Minh luôn cảnh giác, cứ hễ đầu Trùng nào lao tới là nó liền lập tức né tránh, sau đó sử dụng chân trước để tát hoặc dùng miệng để cắn.

Vì thế mà lũ Trùng Tử không thể tìm được điểm mù của Đại Minh để mà tấn công, chỉ có thể rít lên 'ken két' ở xung quanh mò mò tìm nơi yếu điểm.

Nhưng Đại Minh đâu cho bọn nó có thời gian, chỉ thấy lũ Trùng Tử vừa dừng công kích, Đại Minh đã lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía con Trùng Tử trước mặt công tới.

Thấy vậy, con Trùng Tử này liền vội vàng sợ hãi rút lui. Bản năng của các sinh vật, khi cảm thấy nguy hiểm sẽ tự động điều khiển thân thể tránh né, cũng vì thế mà nó lấy được một mạng về.

Nhưng đồng bạn nó lại không may mắn đến vậy, ngay sau khi Đại Minh tấn công, đồng bạn của con Trùng Tử phía trước đã lao tới tấn công Đại Minh từ phía sau.

Đại Minh quả là thần khuyển, nó lấy tư thế chi trước làm trụ dưới nền đất, hai chi sau hướng địch nhân đá đi, khiến hai con Trùng Tử vừa từ phía sau xông tới bị đạp cho chết không kịp ngáp.

Nhân lúc bọn nó còn đang thẫn thờ, Đại Minh bật thật mạnh chi trước sang một bên hướng lũ Trùng phía bên trái húc tới.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến lũ Trùng không kịp phản ứng, chỉ trong tích tắc đó Đại Minh liền diệt sát bảy đầu Trùng Tử.

Sau khi thân thể chạm đất, Đại Minh tiếp dùng tốc độ thật nhanh hướng về ba con còn lại lao tới.

Về cơ bản thì tốc độ của Đại Minh đã có chút nhỉnh hơn Trùng Tử, không những thế lúc này chỉ còn ba con, mà trong khi đó chúng lại túm chụm một nhóm, vừa hay tạo thế cho Đại Minh tiện nghi giết hết.

Đứng ở nơi xa, Đỗ Phong nhìn đây hết thảy, hắn hài lòng gật đầu tỏ ý hài lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.