Sau vài lần săn giết, cả hai đã tiêu diệt gần ngàn đầu Trùng Tử tại phía tây của khu Nam trong thành phố Bắc Sơn.
Nơi đây gần với cổng ra của thành phố, có lẽ vì thế mà chỗ này xuất hiện một lượng lớn Trùng Tử đến vậy.
Vì Đại Minh cũng cần lượng lớn thịt Trùng Tử để ăn và tấn cấp, nên Đỗ Phong chỉ lấy vài trăm đầu để bản thân thôn phệ, còn lại hắn nhường cho Đại Minh hết.
Sợ không ăn hết, Đỗ Phong còn thu hết chúng vào trong tiểu thế giới của mình để dành, làm thức ăn dự phòng cho Đại Minh.
"Đi, chúng tới điểm này!"
Đỗ Phong bỏ tấm bản đồ ra, chỉ chỉ vào một điểm phía trên mà đánh dấu.
Đại Minh tuy không biết là gì, nhưng chỉ cần Đỗ Phong đi tới đâu là nó sẽ theo chân đi tới đó, nó phe phẩy cái đuôi phía sau, hướng Phong sủa lên vài tiếng.
Đỗ Phong thấy vậy mỉm cười, xoa đầu nó vài cái rồi cất tấm bản đồ đi, cầm trên tay cây Trấn Ma Thương mà mình mới có được cách đây không lâu dẫn tiếp tục cùng Đại Minh đi tiếp.
Cả hai cứ thế rong ruổi trên con đường rộng lớn, hoang vu, vắng vẻ.
Những cảnh vật hoang tàn, cùng những cái xác chết khô, bốc lên mùi hôi thối cứ vậy lướt qua tầm mắt của Phong, chứng kiến quá nhiều, nhìn đã thành quen nên Đỗ Phong cũng không cảm thấy quá kinh tởm, hay buồn nôn, trái lại còn coi là điều quá đỗi bình thường trong cuộc sống này.
"Đến rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/2851534/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.