Hồ Kỳ lộ ra nụ cười vui mừng: "Chỉ cần con ra tòa làm chứng là được."
Bạch Tiểu Hổ có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, do dự hỏi: "Nếu chỉ muốn con ra tòa làm chứng, tại sao không trực tiếp tìm con mà phải trói con tới chỗ này? Đúng rồi!", Bạch Tiểu Hổ đột nhiên gấp gáp hẳn: "Hiện tại là lúc nào, anh Tiểu Dương nhất định gấp chết rồi!"
Hồ Kỳ đứng dậy kéo cậu, có chút lúng túng nói: "Kỳ thật Dương Nại biết mọi chuyện, lần này là anh ta giúp chú một tay chứ không bọn chú cũng không có cơ hội tiếp cận con ở sân bay."
Vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, không nghĩ tới Dương Nại cũng bị liên lụy theo. Hồ Kỳ bất đắc dĩ giải thích: "Chúng ta đi tìm con, thế nhưng bị tam thiếu gia Trình gia ngăn cản."
Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên: "Tam thiếu Trình gia? Chú nói là Thiên Châu?"
"Không sai.", Hồ Kỳ sờ sờ mũi, "Nó không đồng ý cho con nhớ lại chuyện trước kia, cảnh cáo chúng ta không cho tiếp cận con. Vốn là muốn tìm con trong trường học, thế nhưng Quan Mạc Lâm cũng cho rằng bây giờ con vẫn chưa thích hợp để khôi phục ký ức. Con ra ngoài trường thì gần như mỗi ngày đều đi cùng tam thiếu gia Trình gia, vậy nên chúng ta cũng không còn cách nào."
"Bọn họ cũng không muốn tiết lộ chuyện này với con, mạo muội gặp con thì con cũng không tin tưởng bọn chú, vậy nên mới phải ra hạ sách này. Hơn nữa để con trải qua chuyện mình bị bắt cóc lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hit-ho-lon-khong-em/504994/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.