Chương trước
Chương sau
Nhận ra mình đang môi chạm môi với Lâm Hiểu Ninh, cơ thể của Lâm Hữu Kỳ liền trở nên cứng đờ, còn khuôn mặt anh thì đỏ bừng như trái cà chua.

Lâm Hiểu Ninh cũng chẳng kém Lâm Hữu Kỳ. Khuôn mặt của cô bây giờ cũng đỏ bừng, đầu óc thì choáng váng, chân tay thì bủn rủn như không còn sức lực. Đến lúc lý trí nhắc nhở, Lâm Hiểu Ninh mới lùi lại, tách môi mình khỏi môi Lâm Hữu Kỳ.

Đôi môi Lâm Hiểu Ninh rời đi.

Đôi môi Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức cảm nhận được sự mất mát.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ vẫn còn tỉnh táo để ngăn bản thân không lao đến hôn Lâm Hiểu Ninh một lần nữa. Sau đó, anh vội vàng giải thích với Lâm Hiểu Ninh: “Vừa rồi… Tôi chỉ định hôn vào má cậu… Tôi không cố ý hôn… môi của cậu…”

Lâm Hữu Kỳ nói thật nhỏ ba chữ “môi của cậu” rồi cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Lâm Hữu Kỳ. Cô đang trách bản thân đáng lẽ không nên quay đầu lại, nếu không thì Lâm Hữu Kỳ đã không hôn trúng môi cô rồi.

Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh bỗng nhớ ra một vấn đề: Tại sao Lâm Hữu Kỳ lại định hôn má cô chứ?

Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, ngay lập tức hỏi: “Cậu đã hôn má tôi một lần rồi còn gì? Tự nhiên sao lại hôn tiếp?”

Lâm Hữu Kỳ thành thật trả lời: “Mới hôn một bên má, còn má bên kia chưa hôn nên mới định hôn cho đều nhau.”

Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì lại càng xấu hổ. Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Lâm Hữu Kỳ nên mới bảo anh hôn vào má mình. Ai ngờ anh không những hôn thật, lại còn định hôn thêm một cái nữa. Mà càng không ngờ hơn là hôn không trúng má, lại trúng vào môi. Vậy là…

Nụ hôn đầu của Lâm Hiểu Ninh bay mất rồi.

Mặc dù Lâm Hiểu Ninh không nghĩ đến chuyện yêu đương nên cũng chẳng định để dành nụ hôn đầu cho ai. Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh nghĩ ít ra nụ hôn đầu của mình cũng không nên để bị mất một cách lãng xẹt như thế này chứ? Tự nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Hữu Kỳ một cái là bị anh cuỗm mất nụ hôn đầu rồi. Nghĩ xem có lãng mạn không? Hay là lãng xẹt?

Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì dở khóc dở cười với chính bản thân mình. Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên lại cảm thấy: Mặc dù bị mất nụ hôn đầu một cách lãng nhách, nhưng người cướp đi nó là Lâm Hữu Kỳ thì cũng không phải là tệ. Dù sao thì mình cũng hôn Lâm Hữu Kỳ chứ có hôn ai đâu?

Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy thì cảm thấy bản thân đã thoải mái hơn hẳn. Nhưng ngay sau đó, cô lại giật mình.

Dù sao thì mình cũng hôn Lâm Hữu Kỳ chứ có hôn ai đâu?

Chẳng lẽ hôn người khác thì không được, còn hôn Lâm Hữu Kỳ thì được sao?

Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì khuôn mặt lại đỏ bừng lên.



Cảm thấy quá xấu hổ, cô liền quay người bỏ đi, không muốn cho Lâm Hữu Kỳ phát hiện ra trạng thái ngượng ngùng của mình. Nhưng Lâm Hữu Kỳ đột nhiên thấy Lâm Hiểu Ninh bỏ đi thì lại tưởng rằng cô tức giận vì anh hôn cô. Vì vậy, anh vội vàng đuổi theo rồi giải thích: “Tôi thật sự không cố ý đâu… Lúc đó tôi không biết rằng cậu đột nhiên quay lại nên mới hôn vào môi cậu.”

[Nhưng nếu tôi biết, tôi vẫn sẽ hôn.] Câu nói này đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Hữu Kỳ khiến cho anh phải tự mắng bản thân: Đáng đánh!

Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh nghe những lời Lâm Hữu Kỳ giải thích thì lại nghĩ rằng: Nếu Lâm Hữu Kỳ biết mình quay đầu lại thì chắc chắn cậu ấy sẽ không nhắm mắt mà hôn rồi. Dù sao hôn môi cũng là việc hai người yêu nhau làm với nhau. Vậy mà Lâm Hữu Kỳ lại hôn mình… Chắc là cậu ấy cảm thấy tiếc vì hôn mình lắm. Có ai lại muốn hôn môi một người mà mình không có tình cảm đâu?

Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì tự nhiên lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bã. Thế là cô liền bước nhanh hơn, cố giấu đi cảm xúc trước mặt Lâm Hữu Kỳ.

Không nghĩ rằng đi đến khúc quẹo, cô lại gặp Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì.

Lâm Mộng Na thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thì liền vui vẻ mỉm cười: “Hai đứa đây rồi! Mẹ tìm hai đứa từ nãy đến giờ!”

Lâm Hiểu Ninh thấy mẹ nuôi thì cũng rất vui. Cô đang muốn trốn tránh Lâm Hữu Kỳ, lại đúng lúc gặp được mẹ nên thầm nghĩ mẹ đúng là vị cứu tinh của mình.

Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ đang muốn ở riêng với Lâm Hiểu Ninh để giải thích và xin lỗi cô. Vì thế, khi mẹ nuôi và Lâm Tuấn Trì đột nhiên xuất hiện thì anh có chút không vui, lại có chút lo lắng rằng Lâm Hiểu Ninh giận mình.

Lúc này, Lâm Tuấn Trì lên tiếng: “Chúng ta về nhà đi! Vừa nãy anh Thế Lăng nói rằng ở lại nhà hàng để kiểm tra gì đó nên bảo chúng ta cứ về nhà trước, không cần đợi anh ấy nữa.”

Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì đoán ra ngay Lâm Thế Lăng định kiểm tra camera. Lâm Mộng Na cũng đoán rằng Lâm Thế Lăng đang muốn điều tra chuyện Lâm Hữu Kỳ đẩy Trần Uyển Đồng.

Về chuyện này, Lâm Mộng Na tin chắc rằng Lâm Hữu Kỳ không làm sai nên bà cũng không cảm thấy lo lắng hay hồi hộp gì cả. Lâm Thế Lăng cũng bảo mọi người hãy về trước nên Lâm Mộng Na cũng không có ý định đợi anh ta.

Bà quay lại, nói với ba người con: “Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.” Sau đó, bà liền dắt tay Lâm Hiểu Ninh rồi cùng cô đi đến nơi để xe.

Lâm Hữu Kỳ vốn muốn đi bên cạnh mẹ nuôi và Lâm Hiểu Ninh nhưng lại bị Lâm Tuấn Trì giữ lại. Anh lại bắt đầu nói: “Hữu Kỳ à, em nên tách Hiểu Ninh ra một chút đi, nếu không…” Lâm Tuấn Trì còn chưa nói xong, Lâm Hữu Kỳ đã lên tiếng cảnh cáo: “Anh im mồm!”

Sau đó, Lâm Hữu Kỳ bỏ lại Lâm Tuấn Trì rồi đi theo sau Lâm Hiểu Ninh và Lâm Mộng Na.

Lâm Tuấn Trì: “...”

Đi đến nơi đỗ xe.

Lâm Hiểu Ninh đang định cùng Lâm Mộng Na lên xe thì Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Con có thể đi cùng hai người không?”

Lâm Hiểu Ninh vẫn còn ngượng ngùng chuyện vừa nãy nên không muốn đi chung xe với Lâm Hữu Kỳ. Lâm Mộng Na thì lại bảo: “Con đi cùng Tuấn Trì đi. Để thằng bé ngồi một mình thì nó sẽ buồn lắm.”

Không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Vậy mẹ ngồi cùng Lâm Tuấn Trì đi. Con muốn ngồi cùng Lâm Hiểu Ninh.”



Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì kinh ngạc, không dám nghĩ Lâm Hữu Kỳ lại nói như vậy với mẹ nuôi.

Trong khi đó, Lâm Mộng Na lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ trước lời nói của Lâm Hữu Kỳ. Bà thản nhiên nói: “Mẹ sang ngồi với Tuấn Trì thì cũng được. Nhưng quan trọng là Hiểu Ninh có muốn ngồi với con không đã.” Nói xong, bà liền hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Con muốn ngồi với mẹ hay là ngồi với Hữu Kỳ?”

Lâm Hiểu Ninh không cần suy nghĩ mà ngay lập tức đáp: “Con muốn ngồi với mẹ.” Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền định đi lên xe của Lâm Mộng Na. Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ lại tiến tới, nắm lấy tay Lâm Hiểu Ninh.

Bàn tay bất ngờ bị nắm giữ, Lâm Hiểu Ninh liền quay lại nhìn Lâm Hữu Kỳ thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt anh dịu dàng đến kỳ lạ.

Lâm Hiểu Ninh giống như bị mê hoặc mà dần dần lún sâu vào ánh mắt ấy. Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể cô giống như không thể cử động, trong mắt thì chỉ có hình bóng của Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hiểu Ninh cảm nhận được một thứ cảm xúc kỳ lạ đang sôi trào trong trái tim. Thứ cảm xúc này rất kỳ lạ, nhưng thật ra trước đây cô đã từng cảm nhận nó được rồi.

Ở bên cạnh Lâm Hữu Kỳ, thứ cảm xúc này đã từng xuất hiện trong cô. Thứ cảm xúc này khiến cho trái tim cô đập mạnh, khiến cho cô cảm thấy vừa vui vẻ, lại vừa cảm thấy bồn chồn không yên.

Bỗng nhiên, Lâm Hiểu Ninh nghe thấy giọng nói Lâm Hữu Kỳ vang lên: “Lâm Hiểu Ninh…”

Giọng của Lâm Hữu Kỳ thật ra vừa trầm, vừa ấm, nghe rất hay. Chẳng qua bình thường Lâm Hữu Kỳ ít nói, dù có nói thì cũng chỉ hay nói mấy lời khó nghe nên Lâm Hiểu Ninh mới chưa phát hiện ra giọng nói của anh có thể khiến cho cô phát cuồng đến mức nào.

Còn bây giờ, vào giây phút này, giọng nói ấy vang lên, không hề lạnh lùng hay hung dữ như thường ngày, mà mang theo một chút ấm áp, một chút dịu dàng, khiến cho Lâm Hiểu Ninh chính thức biết mình tiêu rồi.

“Lâm Hiểu Ninh…” Lâm Hữu Kỳ mới chỉ gọi tên của Lâm Hiểu Ninh thôi mà Lâm Hiểu Ninh đã biết mình tiêu rồi. Vậy mà không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ còn dịu dàng nhìn cô, sau đó nói với cô: “Tôi muốn cậu cùng tôi về nhà… Cậu có thể về nhà với tôi không?”

Lâm Hiểu Ninh đã nghe thấy rất rõ lời Lâm Hữu Kỳ nói. Thế nhưng, cô lại chẳng biết nên đáp lại như thế nào.

Lâm Hữu Kỳ không nhận được câu trả lời thì lúc đầu có hơi hoang mang. Nhưng sau đó, anh nhớ ra lúc đi cùng Lâm Tuấn Trì, Lâm Tuấn Trì đã nói cho anh biết rằng: Con gái im lặng là đồng ý.

Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ liền dứt khoát kéo tay Lâm Hiểu Ninh đi về phía xe của mình.

Lâm Mộng Na không ngăn Lâm Hữu Kỳ lại. Bà chỉ yên lặng nhìn theo Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh.

Sau đó, bà liền thấy Lâm Hữu Kỳ dắt Lâm Hiểu Ninh lên xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Chiếc xe ngay sau đó liền phóng đi, giống như sợ rằng không đi mau thì Lâm Mộng Na sẽ chạy đến cướp Lâm Hiểu Ninh đi mất.

Lâm Tuấn Trì ở ngay gần đó thấy được cảnh này thì thầm nghĩ: May mà mẹ nuôi vừa là mẹ Hiểu Ninh, cũng vừa là mẹ Hữu Kỳ. Chứ nếu mẹ nuôi không phải là mẹ Hữu Kỳ thì vừa rồi thấy nó cướp Hiểu Ninh đi, nhất định mẹ nuôi đã cho người đánh gãy chân nó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.