Vương Đức Phát thấy Quý Lăng Vi duỗi tay muốn đỡ, anh vội vàng tự bò dậy. Trực giác của anh vô cùng chính xác, mỗi lần sắp gặp phải nguy hiểm nó sẽ báo động ngay.
“Không sao hết không sao hết, không đánh không quen nhau mà.” Vương Đức Phát không ngờ Quý Lăng Vi cũng học trường này, đây là duyên phận vãi ò gì thế?
“Cậu đi được không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Da tôi dày lắm, không sao đâu.” Vương Đức Phát.
Vốn dĩ anh té không bị trầy trật gì bởi vì anh đã đập hết điểm thuộc tính vào nâng cao chỉ số thể chất, cho nên không đến mức bị một cú quật qua vai quăng liệt nửa thân, chậm chạp không đứng dậy là do không kịp phản ứng.
Hơn nữa, ai mà lường trước được đến trường điền nguyện vọng thôi cũng bị người khác quật ngã chứ, Quý Lăng Vi thân thủ lưu loát như thế chắc hẳn cậu đã mua kỹ năng chiến đấu chăng?
“Đi lẹ đi lẹ.” Đám học sinh vây quanh bắt đầu tản ra, bọn họ hướng đến toà dạy học, vừa đi vừa kể về kì nghỉ hè.
Riêng phạm vi xung quanh Quý Lăng Vi không có ai dám lượn lờ, mọi người đều biết, cậu không thích người khác đứng quá gần.
Vương Đức Phát lướt qua đám bạn cùng lớp, đuổi theo: “Ông định vào đại học nào thế? Tôi định đăng kí đại học ở thành phố này luôn.”
“Tôi cũng vậy.” Quý Lăng Vi rũ mắt, bóng của cậu và Vương Đức Phát bị ngăn cách bởi một vệt đen vặn vẹo giống như đường ranh giới.
“Điền xong nguyện vọng bọn mình đi đâu đó ăn bữa cơm đi?” Vương Đức Phát đề nghị.
Quý Lăng Vi và anh đều là người chơi, biết đâu sau này hai đứa cùng lập đội vượt phó bản thì sao, ăn với nhau bữa cơm cũng không lỗ.
“Hai người thôi hả?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ừ, lão Ngô không ở thành phố này, nếu ông muốn gặp nó, tôi sẽ gọi điện hú nó qua đây.” Vương Đức Phát móc điện thoại ra.
Quý Lăng Vi: “Thôi đừng.”
Nếu Vương Đức Phát, Ngô Hữu Tài cùng xuất hiện ở đây, cậu sẽ nhớ mãi cảnh tượng khó sinh mất.
Hai người chia ra trở về lớp mình, hẹn gặp lại trước cổng trường.
Mặc dù Quý Lăng Vi không thân thiết với các bạn trong lớp, nhưng điều đó cũng không thể tạo thành rào cản ngăn mọi người để lại tên và phương thức liên lạc, số giấy gộp chung cũng cỡ một quyển vở dày cộm.
Điền xong nguyện vọng, Quý Lăng Vi uyển chuyển từ chối lời mời dự lễ tốt nghiệp, đi thẳng ra cổng trường hội hợp với Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát: “Về nhà của tôi đi, có vài chuyện không thể nói ở bên ngoài được. Người thường nghe thấy chỉ nghĩ hai chúng ta đang thảo luận về game hoặc tiểu thuyết, nhưng nếu người chơi nghe được thì ngại lắm..... Chúng ta đi mua đồ ăn trước đi, ông muốn ăn cái gì?”
Vương Đức Phát quẹo vào chợ, mua chút đồ ăn đóng hộp, khi trở ra còn mua thêm chân vịt nướng: “Chúc mừng tốt nghiệp nên bày vẻ tí xíu, nhưng mà tôi cũng không ngờ ông chính là Quý thần mà bọn họ thường ca tụng đấy, quá mạnh, mạnh lắm luôn.”
Lần này rốt cuộc các học sinh cũng được tận mắt thấy diện mạo của vị học thần bí ẩn, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, người luôn đạt top 1 trong các kì thi, bỏ xa hạng 2 mấy chục điểm.
“Nếu tôibcũng được hạng nhất như ông, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.” Vương Đức Phát học lực bình thường, trước khi thi đại học nửa năm thì trở thành người chơi, dùng tích phân đổi kỹ năng học tập sơ cấp mới miễn cưỡng thông qua, đậu vào khoa chính quy.
Quý Lăng Vi giải thích: “Ngày thường tôi hay lấy đề ra giải nên né được nhiều bẫy thầy cô soạn chứ thần thánh gì đâu.”
Cậu ở nhà quá nhàm chán nên xoát đề làm niềm vui.
“Hiểu mà hiểu mà……” Vương Đức Phát thổn thức không thôi.
Nhà anh cách trường học không xa, bên cạnh khu chung cư cũ.
Vương Đức Phát móc chìa khóa mở cửa, Quý Lăng Vi theo vào, đầu tiên thấy được tranh rơi đầy sàn trong phòng khách.
Vài bức đã bán, vài bức vẫn chưa bán.
Đủ loại tư thế và động tác, sắc thái lớn mật mà không hỗn loạn, vô cùng hút mắt người nhìn.
“Là cậu á?” Quý Lăng Vi kinh ngạc.
“Ông cũng vậy sao?” Vương Đức Phát kinh ngạc.
“Đây là tranh vẽ Đỗ phủ hả?” Quý Lăng Vi nhặt một bức tranh lên.
“Ừ.”Vương Đức Phát có chút xấu hổ, trước lúc ra cửa không nghĩ tới sẽ có khách đến chơi, tranh cũng quên cất.
“Tranh vẽ rất đẹp.” Quý Lăng Vi lại thấy được mấy bức khác về Đỗ phủ. Minh hôn, giếng máy, bái đường, uống rượu độc, hình ảnh rất lôi cuốn, đặc biệt là bức tranh cuối, vẽ H của Đỗ lão gia x Lục quản gia.
Ô Yêu Vương, một đại lão trứ danh chuyên vẽ truyện tranh BL thể loại sắc.
Phong cách độc đáo, cốt truyện kích thích, được fans gọi là Vương lão sư.
Không ngờ người nọ lại là Vương Đức Phát.
“Người chung động cả.” Vương Đức Phát và Quý Lăng Vi xếp gọn các bước tranh.
“Thích gì để tôi vẽ tặng ông hai bức tranh, ông muốn vẽ gì đây?” Vương Đức Phát đặt câu hỏi.
“......Lần sau nghĩ ra sẽ nói cho cậu.” Quý Lăng Vi vốn định từ chối nhưng Vương Đức Phát vẽ tranh quá đỉnh, cậu quyết định dành cơ hội cho lần sau.
“Đây là mấy phó bản trước kia tôi từng tham gia, ông thấy hứng thú thì xem qua đi, lấy về cũng được, dù gì chúng cũng chẳng đăng lên mạng được.” Vương Đức Phát tìm một tập tranh, ghim thêm mấy bức vẽ phó bản minh hôn vào.
Mỗi lần thành công sống sót rời khỏi một cái phó bản, anh sẽ vẽ hình ảnh mìnhbấn tượng nhất, sau đó chọn vài NPC vẽ □□.
Đáng tiếc loại vui sướng bí mật này không thể đăng cho thiên hạ cùng hưởng, chỉ có thể chia sẻ cho người chơi là Quý Lăng Vi.
“Khó trách mấy nay cậu lặn mất bóng.” Quý Lăng Vi hiểu, lật xem mấy phó bản lúc trước của Vương Đức Phát, tính toán học thêm ki h nghiệm từ tiền bối.
Trong tập tranh có đồng ruộng, chiến trường, mộ viên, nhưng mỗi lần Quý Lăng Vi xem xong, ấn tượng sâu nhất đều là CP tà môn.
“Đúng rồi, cậu cũng thông qua trắc nghiệm rồi tiến vào sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
Vương Đức Phát: “Đúng thế, nguyên nhân tôi chết là ung thư não, sau khi tham gia phó bản đã chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tương lai vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ. Dựa theo cách nói của Không Gian Ác Mộng, sinh mệnh của mỗi người tựa như một ngọn nến, có ngọn nến trời sinh ngắn hơn ngọn nến khác rất nhiều, dù không bị bệnh, tương lai cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chỉ cần tiến vào Không Gian Ác Mộng, mạng sống sẽ không bị quy tắc của vận mệnh hạn chế, tỉ lệ tồn tại càng kéo dài.”
“Ra là vậy.” Quý Lăng Vi gật đầu.
Nhưng cậu cảm thấy việc bản thân trở thành người chơi, là do vận mệnh sắp đặt.
Đột nhiên có loại cảm giác bị Không Gian Ác Mộng tính kế.
<<*Nước uống có gas gây béo khiến người vui vẻ, Fat Happy Water( cách gọi khác của Coca của giới trẻ TQ>>
Vương Đức Phát lấy hai lon Coca từ tủ lạnh rót đầy hai ly.
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi cầm lấy ly, “Thời gian tiến vào phó bản kế tiếp là cố định sao? Hình như tôi không thấy siêu thoại thảo luận vấn đề này……”
“Không phải cố định, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng. Người chơi được hệ thống đánh giá tiến độ nhiệm vụ càng cao, thời gian tiến vào phó bản kế tiếp càng……” Vương Đức Phát còn chưa nói hết câu, Quý Lăng Vi ngồi đối diện đã không thấy tăm hơi.
Đồng tử của Vương Đức Phát chấn động, đây là được hệ thống đánh giá tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cao?
Ngay sau đó, Vương Đức Phát cũng tiến vào phó bản theo.
Trước mắt Vương Đức Phát là một mảnh đen nhánh, trong lòng đều là “Đệt”, đoạn tuyệt ý tưởng cùng Quý Lăng Vi ăn cơm, với cái này tần suất, ai mà đỡ được chứ?
Quý Lăng Vi còn chưa nghe xong, đã bị thông báo của hệ thống cắt ngang.
【 Khu vực nguy hiểm hiển thị màu đỏ, khu vực an toàn hiển thị màu xanh 】
【 Mong bạn luôn để mắt đến đánh dấu trên bản đồ để tránh bỏ lỡ thay đổi của các khu vực 】
Sau đó trước mắt tối sầm, cậu cảm thấy cơ thể được dòng nước ấm áp vây lấy, đồng thời cũng có loại cảm giác bị trói buộc, hơi không thoải mái.
Quý Lăng Vi ở trong một không gian hình bầu dục, xung quanh đều là nước, có chút ngợp.
Định lấy dao găm từ balô hệ thống, noi theo Bàn Cổ khai thiên lập địa, kết quả vừa quay đầu đã phát hiện cậu không có tay!
Nói đúng hơn là tay bị biến thành một đôi cánh.
Chân cũng biến thành cặp chân gà nhỏ xinh, cựa bén ngót.
Hoá ra trốn thoát khỏi trại nuôi gà là dùng góc nhìn và cơ thể của một con gà?!
【 Nhiệm vụ đầu tiên: Phá vỏ 】
【 Nhắc nhở thân thiện: Người xấu sẽ bị xử lý! 】
Quý Lăng Vi dùng miệng mổ vỏ trứng, tâm tình hết sức phức tạp.
Một cái, hai cái, ba cái…… Không biết mổ bao nhiêu lần vỏ trứng mới bị mổ nứt ra một lõm.
Quý Lăng Vi tăng lực mổ, mổ rớt một mảnh vỏ trứng, thành công thò đầu ra ngoài!
Nơi này hẳn là phòng ấp trứng, bên cạnh cậu còn có rất nhiều trứng gà, có một vài gà con đã nở, vài đứa khác vẫn đang giãy giụa, đâu đâu cũng là âm thanh kỉ kỉ kỉ.
Đặc biệt hơn là giữa đám trứng gà lòi ra một cái trứng ngỗng to.
Trứng ngỗng cảm ứng được vị trí của Quý Lăng Vi, lăn tới chỗ cậu.
Cho dù xung quanh đều là gà con vàng choè giống nhau như đúc, hắn vẫn cảm thấy Quý Lăng Vi là bé gà đẹp nhất đàn. Lộ mỗi đầu thôi cũng đẹp nữa.
“……” Tâm tình Quý Lăng Vi càng thêm phức tạp.
Trước tiên cậu mổ bể vỏ trứng, sau đó chui ra ngoài.
【 Nhiệm vụ phá vỏ: Hoàn thành 】
Nhiệt độ phòng ấp trứng hơi cao, lông tơ trên người Quý Lăng Vi rất nhanh đã khô, trông không khác gì đám gà con lông xù xù xung quanh.
“Lão Quý, ông ở đâu? Đây là nơi nào, sao tôi không thấy gì hết, còn nghe được tiếng gà gáy nữa chớ?” Giọng Vương Đức Phát từ nơi không xa truyền đến.
Quý Lăng Vi lần theo âm thanh đi tìm, trứng ngỗng lăn theo sau cậu. Vương Đức Phát bị đám gà con, Quý Lăng Vi chen chúc một hồi lâu mới đẩy được đám gà con kia ra.
“Cơ thể cậu vẫn ổn chứ?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Vẫn ổn, nhưng là cái vỏ này tôi mổ không bể, cứng lắm luôn í……” Vương Đức Phát có loại dự cảm thật là không khéo.
“Tất cả chúng ta đều biến thành gà rồi hả?” Anh nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, cậu cố gắng mổ vỏ trứng nhé, nghe nói gà con tự phá vỏ mới khỏe mạnh.” Quý Lăng Vi cổ vũ nói.
“Có người chơi khác ở đây hả? Tui ở chỗ này nè!” Một con gà vàng choè chạy tới chỗ Quý Lăng Vi.
“Giúp mình với bạn gì ơi, mình không ra ngoài được……” Một người chơi khác bên trong vỏ trứng hét.
Bên ngoài truyền đến giọng nói nghẹn nghẹn của cụ bà: “Hô hô… Hô hô…… sao lão lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện vậy ta, có phải có kẻ ăn trộm gà không?”
“Vào xem mau, sẵn tiện đá những kẻ xấu xa đó ra khỏi chuồng gà.” Một giọng nam trầm thấp nói.
“Còn chưa tới giờ đâu, phải đợi thêm 2 phút 21 giây nữa.” Giọng nói cụ bà nghẹn ngào khó nghe, pha chút quỷ dị âm lãnh.
Người chơi theo bản năng hạ giọng, giúp người chơi kẹt trong trứng phá vỏ ra ngoài. Vương Đức Phát điên cuồng mổ vỏ trứng, thành công dựa vào bản thân chui ra ngoài, cất bước chạy như điên, hộp hợp với Quý Lăng Vi.
“Nó cũng vào theo giờ phải làm sao đây?” Vương Đức Phát nhìn trứng ngỗng phát sầu.
“Giấu.” Quý Lăng Vi định nhét trứng ngỗng dưới thân đám gà con, bất ngờ là bé ngỗng rất hiểu chuyện, bắt đầu tự phá vỏ.
2 phút 21 giây không dài, tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa truyền đến, người kia đi đường có vẻ rất khó khăn, tiếng thở dốc dồn dập rõ ràng, Quý Lăng Vi vội vàng nhét bé ngỗng mới vừa phá vỏ vào đám gà con.
Bé ngỗng cũng màu vàng, miệng có hơi khác với gà con, đứng đơn độc rất dễ phân biệt nhưng lẫn với một đàn gà con sẽ không quá thu hút.
Một cụ bà mặc váy dài màu đen từ bên ngoài bước vào, tay cầm một cái rổ to, lưng gù.
Bà vẫn luôn cúi đầu, tốc độ đôi tay nhanh đến đáng sợ, chụp một quả rồi một quả trứng bỏ vào trong rổ. Cái rổ kia giống như đựng mãi không đầy, đã sớm vượt qua số lượng quy định.
Khi bà không với tới quả trứng dựa sát vách tường, đôi tay kia tự do kéo dài, giống như cành cây khô héo, bắt lấy trứng cầm bỏ vào rổ.
Thời điểm bà ngẩng đầu lên, Quý Lăng Vi mới phát hiện, trên mặt bà ta mọc đầy rẩ mắt. Già nua, vẩn đục, nhăn nheo, rậm rạp.
“Sản lượng tăng lên sao? Hình như còn nhiều hơn đợt trước mười mấy con.” Cụ bà lầm bầm lầu bầu, duỗi tay khảy đôi gà con gần nhất, tùy ý nắm mấy con gà trông nhỏ bé yếu ớt, thả vào trong miệng, nhai hai lần sau đó nuốt tuột xuống bụng.
Lúc bà ta há mồm yết hầu lồi lên, hàm răng thưa thớt, đầu cũng ngẩng lên hướng về phía trước.
Gà con yếu ớt rên rỉ, dai dai giòn giòn, âm thanh nhấm nuốt khiến lòng người phát lạnh.
“Vẫn là gà mới nở là ngon nhất, công thức nấu nướng phức tạp chỉ tổ phá hư hương vị vốn có của nguyên liệu, dùng thức ăn nuôi lớn, hương vị thịt gà cũng không ngôn bằng……”
Bà thấp giọng cảm khái, máu tươi đen nhánh chảy vào trong váy.
Cặp móng vuốt khô khốc sắc nhọn kia rất nhanh đã thò tới chỗ Quý Lăng Vi, sắp sửa vươn đến chỗ bé ngỗng.
Quý Lăng Vi phát động kỹ năng 【 Trước mắt tối sầm 】, phòng ấp trứng vốn dĩ treo rất nhiều bóng đèn nháy mắt tối thui.
Phòng đột ngột tối đen, rổ to rơi xuống đất, không ít người xấu lăn ra khỏi rổ, bụp bụp nát đầy đất.
“Chó chết, chó chết —— Lại cúp điện nữa rồi chứ gì? Tao đã bảo bọn mi đóng tiền điện rồi mà không đứa nào chịu nghe!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]