Kỹ năng 【 Trước mắt tối sầm 】 mất đi hiệu lực, thị lực của bà ta trở lại trạng thái ban đầu.
Thời gian sử dụng kỹ năng sơ cấp vốn dĩ chỉ có 3s, Quý Lăng Vi dùng thành 30s. Nguyên nhân là vì cậu nhớ diễn đàn có bài đăng nói rằng, kỹ năng đặc biệt không bị giới hạn tiêu chuẩn, thuộc tính càng cao hiệu quả sử dụng sẽ càng kéo dài.
Quý Lăng Vi nhân cơ hội, đá ngỗng lớn vô trong góc, chỉ lộ ra nhúm lông tơ vàng nhạt.
“Hết rồi?” Đám mắt trên mặt cụ bà nghi hoặc đảo loạn, quan sát mạch điện, bóng đèn, bất chợt chúng trở nên sắc bén quét qua đàn gà con, cuối cùng đau lòng nhìn người xấu bể tan tành trên đất.
Lực chú ý của cụ bà bởi vì vậy mà dời đi, không tiếp tục duỗi vuốt chọn gà con, ngỗng lớn tránh được một kiếp.
Tuy rắc rối đã qua nhưng Quý Lăng Vi vẫn không lơ là cảnh giác, quả nhiên chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Xem tao phát hiện được cái gì này, một con vịt?”
Cánh tay cụ bà bỗng nhiên kéo dài, chụp ngỗng con đang dính sát bên người Quý Lăng Vi tới trước mặt, quơ quơ.
“Lâu lắm rồi chưa ăn hột vịt muối, thèm dữ dằn. Tết Đoan Ngọ sắp gõ cửa, nhất định phải có hột vịt muối, mới có cảm giác nghi thức của lễ tết!”
Ngỗng con bị ngón tay khô khốc của cụ bà nắm lấy xách theo, lắc lư trái phải.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn không có một tia cảm xúc, trông như đang chết lặng.
Kỳ thật muốn ở lại bên cạnh Quý Lăng Vi cần phải trả một cái giá khá lớn, trước kia Quý Lăng Vi chưa tiến vào Không Gian Ác Mộng, hắn có thể ẩn mình trong gương.
Khi Quý Lăng Vi tiến vào Không Gian Ác Mộng, hắn bắt buộc phải tạo một mối liên kết với cậu, mới có thể theo vào phó bản, định vị được cậu ở nơi nào.
Phương pháp lập khế ước có rất nhiều loại, mỗi một loại đều yêu cầu nghi thức riêng. Tỷ như khế ước nhân duyên, yêu cầu bái đường, giao bôi, động phòng.
Phó bản thứ nhất vừa lúc đủ điều kiện để lập khế ước kết nhân duyên, nhưng hắn không hề biết bái đường với Đại thiếu gia, người kia sẽ bị hệ thống nhận định thành Đại thiếu phu nhân, theo cơ chế hoạt động của phó bản khiến cậu khó sinh mà chết.
Nghi thức đã thành công nhưng khế ước nhân duyên chỉ kết được một nửa. Đại khái là bởi vì bước mấu chốt nhất lại thực hiện trong mơ mà không phải hiện thực.
Hắn đành phải sống nhờ trong trứng ngỗng, tạm thời dựa vào khế ước sủng vật ở bên cạnh Quý Lăng Vi. Tiếc là sức mạnh đã bị tiêu hao do trận đánh lần trước hiện giờ phải bắt đầu tích góp lần nữa.
Chỉ cần hấp thụ cảm xúc tiêu cực, hắn có thể nhanh chóng trở nên lớn mạnh. Hiện tại sức mạnh vẫn chưa đủ, không đủ để giải quyết con quái vật nhiều mắt này, hơn nữa, bên ngoài còn rất nhiều đồ vật kỳ quái trông coi.
“Ba ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, thôi đổi sang đếm ngược 72 tiếng đồng hồ cho nó bớt lâu. Tao nhất định phải ăn hột vịt muối!!! Nuôi mày trước sau đó để mày đẻ trứng, nếu đẻ không ra quả nào....Hô hô… Bọn tao có kỹ thuật chăn nuôi cao cấp……Không đẻ ra quả trứng nào mới lạ?”
Cụ bà ngân nga, giọng nói khàn khàn khó nghe, tiếng cười quái dị vô cùng.
“……” Vương Đức Phát đồng tình nhìn bé ngỗng yếu ớt đáng thương lại bất lực, trông như đang chết lặng kia.
Người bên cạnh Quý Lăng Vi, không, kể cả động vật, cũng nên mua bảo hiểm kếch xù, như vậy sau khi chết đi, cậu sẽ thương tình rút một phần tiền cúng kiếng cho.
Ủa khoan, anh nhớ rõ đây là một con ngỗng mà.
Chỉ có ba ngày, ngỗng con đẻ ra hột vịt muối kiểu gì? Chuyện này không chỉ vượt giới tính, còn vượt luôn giống loài mẹ rồi?
Cụ bà bỏ ngỗng con vào trong rổ, sau đó bà ta nằm rạp trên mặt đất, vươn đầu lưỡi đen nhánh, dài ngoằn, cuốn vài lần hốt cả vỏ trứng lẫn xác gà con nuốt xuống bụng, ợ một cái rõ to.
“Đám gà con đáng thương, cứ chậm rãi hưởng thụ buổi tối cuối cùng thuộc về bọn mi đi nhé...”
Trên mặt đất trơn bóng như mới, tro bụi cũng chẳng thấy đâu, cụ bà cầm rổ rời đi, ngỗng con lẻ loi nằm trong rổ, trông vô cùng đáng thương.
“Quý ca, ngỗng của anh* bị bắt đi mất rồi làm sao bây giờ?”
<<*Trông phó bản bạn Phát sẽ xưng anh em chứ ko phải mình để loạn xưng hô đâu>>
Vương Đức Phát cũng chui ra từ trứng, bất giác có một loại cảm giác người lớn trong nhà cần phải quan tâm con cháu. Cộng thêm tình huống chông gai hiện giờ quả thật khiến người lo lắng không thôi, cách Tết Đoan Ngọ còn 72 tiếng, ngỗng con đẻ ra hột vịt muối được sao?
“Dựa theo tình hình mà làm chứ sao.” Quý Lăng Vi cảm thấy thứ bọn họ nên lo chính là cụ bà nhiều mắt kia.
“Cái gì, đó là một con ngỗng á?” W kinh hô.
R: “Là thú cưng đúng không, nhìn dạng kia là biết nó bị làm thịt chắc luôn, đừng buồn, sau này nuôi một con mới.”
O: “Ê, hình như mắt bả không tốt hay sao í mấy ông, ngỗng với vịt cũng không phân biệt được nữa?”
G: “Chắc chuyên chăn nuôi gà nên chưa thấy ngỗng bao giờ ấy mà.”
Q: “Nói thật tui cũng không phân biệt được vịt con và ngỗng con, đặc biệt là lúc cả hai loài mới vừa phá vỏ.”
L: “Chúng ta định chạy kiểu gì? Hình như bên ngoài còn có người trông coi, hồi nãy còn một giọng nam nói chuyện nữa.”
U: “Dùng kỹ năng đi nhưng không hiểu sao tao lại cảm thấy phó bản lần này thuộc tính bị áp chế không ít. Trước kia một chân đá bể tường, hiện tại đá cỡ nào tủ ấp trứng cũng không nứt mẻ gì ——”
I: “Tìm cơ hội khác thôi, êy đừng nói bọn họ để chúng ta trong tủ ấp trứng mãi nha, nóng vãi.”
“Phó bản này hẳn là hình thức trốn thoát đuổi giết, chúng ta không xung đột lợi ích gì cả, hợp tác nhé mọi người. Người đông sức mạnh lớn, tất cả kỹ năng liên hợp với nhau hiệu quả sử dụng sẽ rất lợi hại, ví dụ như kỹ năng cưỡng chế mù lúc nãy, có thể tạo cơ hội vào thời khắc mấu chốt. Không biết là của vị nào?” Một chú gà con tương đối trầm ổn nói.
“Là tôi.” Quý Lăng Vi cũng không có ý định giấu giếm, nhưng cậu không quá nguyện ý tham gia kế hoạch hợp tác.
“Hử, hình như tao lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện này…… ăn trộm gà?”
Tiếng bước chân nặng nề dần dần tới gần, cụ bà kia lại tới. Tất cả người chơi đều im lặng, giả tiếng gà con kêu kỉ kỉ kỉ định lừa dối qua mặt bà ta.
Cụ bà cũng không có tiến vào phòng, chỉ đứng bên ngoài lắng nghe.
Nhóm người chơi tiếp tục kỉ kỉ kỉ, chờ cụ bà rời đi, mới có giọng nói vô cùng nhỏ vang lên: “Tôi có một kỷ năng có thể tạo group chat, mọi người nói chuyện trong nhóm cho tiện, chỉ cần nói thầm trong lòng là được.”
Ngay sau đó, Quý Lăng Vi nhận được thông báo của hệ thống:
【 Tôi Là Sóng Thần 】 mời bạn gia nhập group chat 【 Ổ gà tựa nhau mà sống 】
Quý Lăng Vi đồng ý, trong đầu xuất hiện màn hình điện tử nói chuyện phiếm, tương tự như giao diện của mấy app chat bình thường ngoài hiện thực, công năng cũng không khác lắm, thậm chí còn được chụp hình quay video, thả icon. Vừa nhìn là biết đây là kỹ năng đặc biệt, có ích thực sự.
“Chào mọi người, tôi là trưởng nhóm, cứ gọi tôi Thủy Ca là được. Có việc gì thì thảo luận trong nhóm, gặp được nguy hiểm hay chuyện ngoài ý muốn cũng báo một tiếng, các thành viên sẽ cố gắng duy trì kết nối. Nhiệm vụ muốn chúng ta chạy từ khu vực đỏ đến khu vực xanh lục, toàn bộ trại nuôi gà đều là màu đỏ, nơi chúng ta đang đứng chỉ mới là khu vực màu đỏ nhạt, mức độ nguy hiểm không cao, nhưng những khu vực khác nhất định vô cùng khủng bố. Tôi đề nghị chúng ta vẫn nên hợp tác với nhau, đối với việc thông quan phó bản lần tương đối có lợi. Nếu có ai không đồng ý thì mời rời nhóm cho.” Thủy Ca nói xong, không người chơi nào rời nhóm.
Cảnh tượng cụ bà kia ăn sống gà con vẫn còn hiện rõ trước mắt, ai biết ra khỏi phòng ấp trứng sẽ gặp phải chuyện gì?
“Nếu đã như vậy, chúng ta bàn luận kế hoạch hành động nhé. Bản đồ hệ thống cung cấp chỉ có màu đỏ và màu xanh lục, đậm nhạt không đồng nhất, không hiển thị kiến trúc cụ thể mà yêu cầu tự chúng ta thám thính rồi bổ sung vào. Buổi tối hôm nay, tôi cảm thấy chúng ta có thể chia ra một nhóm người chơi thăm dò đường lối của trại nuôi gà, cụ thể hóa nội dung bản đồ. Trong group có công năng tung xúc xắc, mỗi người tung ba lần, hai người chơi số điểm thấp nhất ra ngoài do thám, nhưng kế hoạch hành động lần sau, hai người kia không cần tham gia nữa, chúng ta sẽ chọn người thực hiện kế hoạch trong những người chơi không đi do thám đường m, sắp xếp như vậy, mọi người có ý kiến gì không? Tôi bảo đảm công năng tung xúc xắc hoàn toàn ngẫu nhiên, hệ thống có thể làm chứng.”
Không Gian Ác Mộng tán thành lời nói của Thuỷ Ca, người chơi đều không có ý kiến.
Quý Lăng Vi tung xúc xắc ba lần, mỗi lần đều một điểm, cậu cũng tán thành kế hoạch của Thủy Ca. Cậu có thể tự hào nói to, đi đến bước đường hôm nay, cậu không dựa vào một tí xíu may mắn nào cả.
“Được rồi, hai người chơi điểm thấp nhất đã chọn xong, một người 3 điểm, một người 4 điểm, người tên Quý Bạch, người tên Lãng Tử Tình Trường.
“Hai người có nguyện ý đi dò đường không? Nếu không muốn, tôi sẽ đi cùng.” Thủy Ca rất có trách nhiệm, rất ra dáng lãnh đạo.
“Nguyện ý.”
Quý Lăng Vi và Lãng Tử Tình Trường đều đồng ý.
“Từ từ ——” Vương Đức Phát bất chợt dâng lên một dự cảm không lành liên quan đến kế hoạch lần này. Nếu Quý Lăng Vi đi ra ngoài do thám đường, anh ở lại với nhóm người chơi, nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
“Tôi nguyện ý đi thay Quý ca, năng lực cảm giác không gian của tôi rất mạnh, lại am hiểu kết cấu kiến trúc....” Vương Đức Phát chủ động thay Quý Lăng Vi gánh vác.
“Hay đi chung đi?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Vậy được.” Tuy Vương Đức Phát cảm thấy chuyến đi này nguy hiểm, nhưng ở lại càng khủng bố hơn nên anh lập tức chọn đi theo Quý Lăng Vi ra ngoài.
“Ba người chú ý an toàn, có yêu cầu gì thì nhắn trong nhóm nhé.” Thủy Ca dặn dò nói.
Sau đó anh ta hé miệng gà, phun một cục nước, ý bảo ba người nhảy vào cầu nước xuống đất đi.
“……” Quý Lăng Vi do dự, này không phải là nước miếng sao?
“Không sao đâu tôi cũng có kỹ năng.” Lãng Tử Tình Trường cho rằng Quý Lăng Vi nhát gan, tự hắn nhảy lên cầu nước trượt xuống đất, sau đó sử dụng kỹ năng với cậu.
【 Kỹ năng 】: Đẩy tôi rơi xuống
【 Cấp bậc 】: Sơ cấp
【 Tóm tắt 】: Hai trái tim rộn ràng rung động sẽ chạm ra tia sét tình yêu~
【 Tác dụng 】: Đẩy tôi xuống rơi vào lòng bạn
【 Đánh giá 】: Huyết áp và tiền vay mua nhà không thể dùng kỹ năng này chữa trị và giảm nợ đâu!
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi rời khỏi lòng ngực của Tình Trường Lãng Tử, mọi người đều là gà con, không có gì phải ngại.
“Anh bạn khách khí quá, nói thật thì đây là lần đầu tiên tôi dùng với người đó, trước kia đều dùng để hái cục cưng trái cây.” Lãng Tử Tình Trường cười tà mị.
“……” Quý Lăng Vi cúi đầu, bóng của cậu đã vặn vẹo thành hình dạng kì quái.
“Đi thôi.” Vương Đức Phát hạ giọng, ba người không mở miệng mà giao lưu trong group chat.
Cửa phòng ấp trứng bị đóng kín, nhưng không sao ở góc của ván cửa có một hang chuột, ba bé gà con Vương Đức Phát, Quý Lăng Vi, Lãng Tử Tình Trường chui ra ngoài bằng hang chuột, bên ngoài một mảnh đen nhánh, cách một đoạn đường mới xuất hiện một bóng đèn nhỏ mờ nhạt.
Bọn họ đi dọc theo vách tường màu đen, ghi tạc những kiến trúc vừa thấy trong lòng. Nhưng vách tường này là một không gian kín, không hề có cửa ra, sau khi đi vòng quanh một vòng tròn, bọn họ lại trở về nơi xuất phát.
“Muốn bò tường không?” Vương Đức Phát đặt câu hỏi.
“Tôi sao cũng được.” Quý Lăng Vi tùy ý.
“Chúng ta vẫn nên trở về đi, tôi sợ đụng phải nguy hiểm bất ngờ lắm.” Lãng Tử Tình Trường bỗng nhiên chỉ chỉ bầu trời, “Đó là cái gì, đèn lồng đỏ hả? Sáng thế……”
Sau đó đèn lồng đỏ cách ba người càng ngày càng gần, càng lúc càng phóng to, càng ngày càng sáng, hạ xuống trước mặt bọn họ, giọng nói trầm thấp thong thả vang lên: “À đèn mà ba đứa mi nói có lẽ là mắt của ta đó?”
Màu đen căn bản không phải là vách tường, mà là thân của con cự xà. Cự xà quấn nguyên phòng ấp trứng trong thân thể của nó, cho nên vách tường đen mò mãi cũng không đến điểm cuối.
Đó là một con rắn đen khổng lồ, một đôi mắt đỏ giống như ngọn lửa đang cháy, càng giống hai viên bảo thạch đỏ. Thời điểm nó nói chuyện, đầu lưỡi chẻ hai bên màu đỏ tươi chậm rãi phun ra nuốt vào, thổi ra một dòng khí lạnh băng.
“……” Lãng Tử Tình Trường muốn nói lại thôi.
Quý Lăng Vi nghĩ, tại sao người tung được 3 điểm là cậu, mà không phải Lãng Tử Tình Trường?
“Lại xuất hiện rồi, gà nói được tiếng người...”
Hắc xà lâm vào hồi ức, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nhớ tới cái gì, cuối cùng cúi đầu nói: “Kể cho ta một câu chuyện cười, nếu ta cười, các ngươi sẽ được thả về. Nếu ta không cười, coi như trở thành điểm tâm cho ta đi.”
“Đại nhân, xin hỏi ngài có muốn phục vụ dưỡng vảy không ạ?” Quý Lăng Vi rất có lễ phép, ngữ khí chân thành, “Đôi mắt giống bảo thạch của ngài rất đẹp, lộng lẫy mà không cần đến bất cứ trang sức rườm rà nào, nhưng nếu chăm sóc cả vảy nữa, ngài sẽ càng hoàn mỹ hơn.”
“Ngươi nói đúng, vẫn nên lau một chút.”
Hắc xà nói xong, lấy đuôi cuốn Lãng Tử Tình Trường lên, sau đó dùng bé gà vàng làm giẻ lau, bắt đầu kì cọ.
“A……” Lãng Tử Tình Trường bị đuôi rắn cuốn lên kêu thảm thiết một tiếng, vừa chà vảy, vừa kêu rất có tiết tấu.
“A a a a a a ——”
“Ba người đang ở chỗ nào, hiện tại tình huống ra sao rồi?” Thủy Ca hỏi.
“Không ổn lắm, chúng tôi gặp một con rắn khổng lồ, Lãng Tử Tình Trường đang phục vụ tắm rửa cho nó.” Quý Lăng Vi nhân cơ hội chụp ảnh và quay video, chia sẻ trong group chat cho mọi người cùng xem.
“Bảo dưỡng vảy đúng là ý kiến xuất sắc……”
Hắc xà nhìn vảy của nó trơn bóng hơn bình thường, le le lưỡi. Nó bỏ qua Tình Trường Lãng Tử đen ngòm, sau đó đem tầm mắt dừng trên thân gà bé bỏng của Quý Lăng Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]