Nhớ nó như nhớ anh vậy
Chuyển ngữ: Diên
Thực ra La Chú cũng có thử nghĩ xem cái câu dở dang kia của Vương Băng Ngu có ý gì. Hắn vốn tưởng là Vương Băng Ngu muốn nói với hắn mẹ Đường hơi khó tính, không dễ ở chung, hoặc là tính cách mẹ Đường rất đặc biệt.
Hắn không thể nào ngờ được, mẹ Đường lại là giáo viên chủ nhiệm đã dẫn dắt hắn suốt ba năm cấp ba.
Độ tin cậy của Vương Băng Ngu trong mắt La Chú đã đạt ngưỡng âm vô cực, lời nên nói thì không nói cho xong, lời không nên nói thì bắn tằng tằng như súng liên thanh.
La Chú sáng sớm sốt ruột chạy tới, tóc tai mới sấy khô một nửa, gặp mặt ba mẹ cậu theo bản năng lo lắng không biết mình trông có ổn không.
Hắn ngồi ở phía bên trái giường bệnh của cậu, ba mẹ cậu thì một ngồi một đứng ở phía bên phải, lấy giường bệnh của Đường Ngật làm ranh giới phân rõ hai bên.
Nhìn thẳng thì đối mặt với mẹ Đường, hơi ngẩng lên tí thì đụng ngay ba Đường, nhìn xuống dưới thì lại là chỗ khó nói của Đường Ngật, La Chú điều chỉnh mãi mà vẫn không biết nhìn vào đâu cho phải.
Không được, chỗ nào cũng không được.
Hắn không thể nhìn chằm chằm Đường Ngật trước mặt ba mẹ cậu được, như thế thì trắng trợn quá.
Hắn tự giới thiệu mình là ‘bạn tốt’ của Đường Ngật, lời này là lời trái lương tâm. Hắn có thể không kiêng dè gì mà thông báo cho tất cả mọi người quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873577/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.