Cô giáo tốt nhất
Chuyển ngữ: Diên
Mắt thấy La Chú đầy mặt ngờ vực sắp hưng binh vấn tội, Đường Ngật vội vã nói sang chuyện khác: “Bác sĩ La, anh về lại bệnh viện thú y chưa? Bên đó thế nào, có bận không? Không có anh không sao chứ?”
La Chú sao có thể không nhận ra chút tâm tư đó của cậu, nhưng vốn hắn cũng không định làm căng nên thuận theo cậu, trả lời: “Nếu thiếu anh mà không được thì cái bệnh viện này đừng mở ra làm gì. Bệnh viện thú y là một bộ máy hoàn chỉnh, không nên để xảy ra tình trạng thiếu một người thì không vận hành được.”
Đường Ngật vuốt ve mèo con trong lòng: “Nói cũng đúng. Vậy thì làm phiền anh rồi, bác sĩ La. Không chỉ làm lỡ thời gian của anh mà còn phiền anh tới đón em xuất viện.”
“Thế em định đền bù cho anh sao đây?” La Chú nói nửa thật nửa đùa.
Đường Ngật ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ mà nghĩ không ra, hỏi thẳng: “Anh muốn đền bù như thế nào?”
La Chú trầm ngâm chốc lát, chỉ vào môi mình: “Hôn ở đây.”
Đường Ngật liếc cửa phòng, trong mắt lộ vẻ căng thẳng. La Chú ngẩng cằm lên: “Có bắt em đền ngay bây giờ đâu, ghi nợ nhé, nào có thời gian anh sẽ tìm em tính sổ.”
Đường Ngật ỉu xìu núp sâu vào gối, đôi mắt đen láy nhìn La Chú, mím môi không nói lời nào.
La Chú thả nhẹ một câu: “Khỏe Mạnh được dì Trác nhận nuôi rồi.”
“Thật ạ?!” Đường Ngật lập tức hào hứng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873576/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.