Ra ngoài phòng, Lưu Khám lại gặp Thẩm Thực Kỳ. Thẩm Thực Kỳ lúc này đãthay y phục, không mặc y phục rộng dài phong tục Trung Nguyên nữa mà mặc áo ngắn của người Sở, nhìn rất nhanh nhẹn, đầu đội một mũ trúc bì, taycầm cây trúc, thấy Lưu Khám thì nở nụ cười rất phong tao. 
- Tiểu huynh đệ, bị răn dạy xong rồi hả? 
Thẩm Thực Kỳ cười ha hả đi tới: 
- Ta đã nói mà, ngươi vô duyên vô cớ đổi đao Bố và nghĩ tỵ thành tệ Tần, lão nhân gia chắc chắn sẽ tức giận. 
- Vậy mà ngươi cũng không khuyên ta? 
Thẩm Thực Kỳ kinh ngạc nói: 
- Vì sao ta phải khuyên ngươi? Dù gì cũng không phải ta bị mắng...Hắchắn, nhưng thấy ngươi mang lợi nhuận đến cho ta, lúc lấy tiền, ta cứ dựa theo giá trị tại thị trường mà tính toán với ngươi. Đừng nhìn ta nhưvậy, ta không tin lệnh đường sẽ bằng lòng ăn ở không công đâu. 
Thẩm Thực Kỳ này... 
Lưu Khám thật sự không biết nên nói như thế nào nữa. Ai nói cổ nhân ngu xuẩn, đơn thuần? Người này chính là tấm gương đấy, còn thông minh hơnbất kỳ ai khác. 
Chẳng trách mới sáng sớm đã đưa tiền đến rồi, lại còn cười tươi như ăn phải kẹo nữa chứ, thì ra gã đã sớm nhận rathái độ của thím Khám rồi! 
Ngẫm lại cũng đúng, nếu như dùng phương thức tư duy của mình để suy đoán tâm tư của cổ nhân, chỉ sợ tính toán không đến. 
Lưu Khám nghiến răng nghiến lợi nói: 
- Mẹ ta bảo ta ở nơi này để ý hoàn cảnh một chút...Ngươi chiếm lợi ích rồi, đơn giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/174488/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.