Hàm Đan tháng sáu, nóng bức và khô hạn.
Năm sáu ngày liên tục mưa phùn mờ mịt, chẳng những không mang lại cho tòa thành này một chútmát mẻ nào, mà ngược lại lại còn làm tăng thêm cái oi bức khô nóng.
Tính ra, quân Sở đóng tại Hàm Đan, cũng xa nhà rất lâu rồi.
Ngắn nhất cũng đến một năm rồi, cái khô nóng oi bức của phương bắc,khiến rất nhiều quân Sở nhớ quê, tâm tình cũng theo đó mà trở nên nóngnảy.
- Bọn chó Tần chết tiệt, dám cản đường ông à?
Phố Hàm Đan, hai tên quân Sở đạp một tên hàng binh Tần ngã ra đất, không nói năng gì chỉ có một trận đòn tàn bạo.
Tên lính Tần đầu hàng kia bị đánh toác đầu máu chảy, khổ sở van xinkhông ngừng. Nhưng sự cầu xin của bọn họ, không những không khiến chobọn quân Sở dừng tay, mà còn tăng thêm vài phần thích thú. Thế nên đánhcàng hăng hơn, cho đến khi tên lính Tần kia hấp hối, hai tên lính Sở mới dừng tay, cười to nghênh ngang bỏ đi.
Những cảnh tượng tương tự như vậy, sảy ra liên tục khắp đầu đường cuối ngõ Hàm Đan.
Những xích mích ân oán giữa Tần và Sở, từng cơn từng hồi, dẽ cũng đếntrăm năm. Đó không phải chuyện một sớm một chiều có thể hòa giải được,bởi cái kiểu thù hận này, đã ăn vào xương vào tủy rồi. Nhưng trước kia,khi người Tần có thế, người Sở cũng không thể làm gì được. Nhưng bâygiờ, tình thế đảo ngược, quân Tần suy yếu, Sở quân khí thịnh. Mối hậnthù trăm năm đó lập tức trỗi dậy, sao có thể không tử tế trút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614891/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.