Chương trước
Chương sau
Úy Liêu, sống chết không rõ.
Lưu Khám có ấn tượng rất sâu sắc đối với người này. Nhưng cũng không phải bởi vì Sử ký, mà vì kiếp trước khi còn trẻ đã từng đọc qua một bộ tiểu thuyết tên là " Tầm Tần ký ".Tiểu thuyết nói về những năm cuối thời kỳ Chiến Quốc, cuối tiểu thuyết,có xuất hiện Úy Liêu. Trong tiểu thuyết Úy Liêu này thủ đoạn cực kỳ tànnhẫn, sau cùng bức bách nhân vật chính trong tiểu thuyết rời xa vùngTrung Nguyên, ẩn nấp ngoài Bắc Cương.
Khi đó, Lưu Khám cảm thấy rất hiếu kỳ đối với Úy Liêu, vì vậy còn tìm chút tư liệu tìm hiểu về Úy Liêu.
Người này là người Đại Lương nước Ngụy, không nhiều người biết đến,thậm chí ngay cả trong triều Tần, cũng chỉ có một vài người biết đến, vì vậy không thể lưu truyền đến nay. Bởi vì trong tay Đường Lệ có một bộtư liệu hoàn chỉnh về Úy Liêu, cho nên Lưu Khám mới hiểu được phần nàovề ông. Nhưng dò hỏi, thậm chí ngay cả Đường Lệ cũng không biết rõ ÚyLiêu rốt cuộc có lai lịch thế nào, khiến Lưu Khám càng thêm hiếu kỳ.
Thế nhân chỉ biết Úy Liêu tên Liêu.
Năm Tần Vương Chính thứ mười, cũng chính là khi Thủy Hoàng Đế trừngtrị, trục xuất Lã Bất Vi, ông trước sau thân chưởng triều chính, nhậpTần du thuyết, vì thế mà được Thủy Hoàng Đế coi trọng. Sau khi DoanhChính đích thân chấp chính, bổ nhiệm ông làm Quốc Úy, vì vậy nhiều người dùng Úy làm họ của ông. Sau này Úy Liêu quy ẩn, cũng không có nhiềungười biết tới lai lịch thực sự của ông, Thủy Hoàng Đế cũng che giấu rất cẩn thận.
Về phần nguyên nhân, cũng không nhiều người biết được.
Thậm chí có rất nhiều người không biết, Úy Liêu vì sao đột nhiên quyẩn. Trong sử sách có ghi chép, Úy Liêu nhận ra Thủy Hoàng Đế không phảingười có thể cùng hưởng phú quý, cho nên công thành rồi ẩn thân. Tìnhhình thực sự thế nào? E là sớm bị cát bụi lịch sử chôn vùi, không aibiết rõ.
Lưu Khám trăm triệu lần không ngờ, Công Thúc Liêu này dĩ nhiên chính là Úy Liêu tiếng tăng lẫy lừng!
- Công Thúc Thị từng là Quý duệ nước Ngụy, vốn là người trực thuộc TínLăng Quân nước Ngụy. Năm Tần Vương Chính thứ tư, Tín Lăng Quân ốm chết,nhân mã trực thuộc Tín Lăng Quân bị Ngụy Vương tẩy trừ, Công Thúc Thịlúc đó cũng bị diệt trừ, toàn tộc không còn ai, chỉ có Công Thúc Liêumay mắn tránh khởi kiếp nạn. Công Thúc Liêu sau khi chạy tới Đại Lương,liều quy phục Bệ hạ, quyết chí thề báo thù rửa hận.
- Thực sự thú vị, lão Ngụy và lão Tần đánh nhau hơn trăm năm, tuy khiến lão Tầnchịu nhiều thiệt thòi, sau đó lão Tần lại chiếm nhiều tiện nghi. Bắt đầu từ Thương Quân, tới Thừa Tướng Phạm Tuy, sau là Công Thúc Liêu. Bangười nước Ngụy nhưng sau cùng lại khiến nước Ngụy diệt vong.
- Năm Tần Vương thứ hai ba. Đại Tướng Quân Vương Bí vượt sông đánhthành Đại Lương. Nước Ngụy diệt vong từ đó. Công Thúc Liêu báo được cừuhận, vì vậy xin Bệ hạ được từ quan. Còn Bệ hạ cũng sảng khoái tuân theoước định năm xưa giữa Người và Công Thúc Liêu, để Công Thúc Liêu rời đi. Sau khi Công Thúc Liêu quay về Đại Lương, thấy nước Ngụy trước kia đãthành đống hỗn độn, trong lòng cũng có chút đau xót. Sau đó, lão quyếtđịnh cư ngụ trong Tiểu Vương Trang ngoài thành Đại Lương, đọc sách làmruộng, sống cuộc sống một ẩn sĩ. . .Nếu như không xảy ra một chuyện tình cờ, ta cũng khó biết được lai lịch của lão.
Thúc Tôn Thông nhẹ giọng giới thiệu về cuộc đời của Công Thúc Liêu.
- Quân Hầu. Công Thúc tiên sinh xưa nay kiêu ngạo. Cho dù nói chuyệnvới Bệ hạ, lão cũng thường mở miệng nói những lời ngông cuồng. Quân Hầucần lưu ý, thực ra lão nói những lời này cảm giác có chút khó nghe nhưng không thể phủ nhân, cũng rất có đạo lý. Lão Tần dùng ý chí quyết chiếnmà lập nước. Năm trăm năm trước từ một góc Tây Bắc, sau có thể hùng bávùng Trung Nguyên không phải là chuyện ngẫu nhiên. Trong lúc tình thếloạn lạc, Quân Hầu nên kiến công dựng nghiệp.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý tán thành với lời nói của Thúc Tông Thông.
- Lâu Thương là nơi tứ chiến, không thích hợp để phát triển lâu dài.Nhưng nơi tứ chiến này, chính là địa điểm tuyệt với để đại trượng phudương danh lập nghiệp. Quân Hầu tìm thời cơ, vung tay hô hào, nhất địnhcó thể được lão Tần nhân hưởng ứng. Nhưng không thể phủ nhận, thực lựctrong tay Quân Hầu không tính là mạnh. Cần một nơi yên ổn, nghỉ ngơi lấy sức. Mặc dù Ba Thục tốt, rốt cuộc chỉ là một góc trời. Nếu như Quân Hầu có ý tự lập làm Vương, Ba Thục đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Nếunhư Quân Hầu có chí hướng cao xa, bố cục Ba Thục lại nhỏ. . .Quân Hầumuốn chỗ đứng, còn cần nhiều của cải.
Lưu Khám nói:
- Hà công nói vậy, Khám ghi nhớ trong lòng. Chỉ là, hiện tại nghịch tặc thế mạnh, đều tự phong vương làm phản. Với cao kiến của Hà Công, nhưthế nào mới là thời cơ tốt nhấT?
- Khi lão Tần rơi vào tình cảnh sinh tử tồn vong, chính là thời cơ tốt nhất!
- Sinh tử tồn vong. . .Sinh tử tồn vong!
Trong miệng Lưu Khám liên tiếp độc bốn chữ này, sau hồi lâu, hình như lĩnh ngộ được, trên mặt hiện ra một tia cười quái dị.
* * * * *
Mùa hè nhiệt độ nóng bức, dế mèn ra khỏi hang, chim ưng rời khỏi tổ.
Vào tháng sáu, khí trời càng ngày càng nóng. Thỉnh thoảng mới có vàitrận mưa nhỏ, mặc dù nhiệt độ giảm xuống không nhiều, nhưng không quámức khó chịu.
Lâu Thương ngày 1- 7 âm lịch, nhiệt độ đã giảmxuống, cuộc sống tại Lâu Thương vẫn ổn định, tựa hồ không có chuyện gìphát sinh, mọi người biểu hiện ra một loại trấn tĩnh khó hiểu. Mặc dùbên ngoài trời long đất lở, nhưng không hề ảnh hưởng đến cuộc sống người Lâu Thương. Cần làm gì thì làm cái đó, chỉnh sửa mương máng, tu sửatường thành, không gặp chút khó khăn gì.
Người đi lại quađường, vẫn có thể dừng chân tại Lâu Thương như thường. Trên đường ngoàithành, có những quán rượu nhỏ dựng tạm thời, nhẹ nhàng lay động tronggió. Tất cả mọi người đều bận rộn, nhưng hình như rất nhàn nhã. Trongquán rượu nhỏ, khách nhân ra ra vào vào, thỉnh thoảng từ bên trongtruyền đến tiếng cười vang rền.
- Ông lão, lúc này tình thế hỗn loạn, ông vẫn có tâm tư buôn bán sao?
Một gã văn sĩ trung niên, dẫn theo hai người vào quán rượu, sau khingồi xuống một góc, nhìn mọi người ra ra vào vào tấp lập, trong lòngkhông khỏi cảm thấy kỳ lạ. Thời điểm ông chủ quán rượu cầm một vò rượumới lấy từ trong hầm rượu ra, bình rượu bốc lên bọt khí, khiến văn sĩkia không kiềm chế được, dò hỏi:
- Ta nghe nói, vùng Tứ Hồng này vừa mới trải qua một hồi đại chiến, vì sao không thấy có dấu vết gì?
Ông chủ quán rượu là một người tráng kiện nhưng thấp bé, lồng ngực đennhánh từ cổ đến lưng và cánh tay còn có hình xăm song long quấn lấynhau. Khí trời nóng bức, vì thế ông lão chỉ mặc một kiện áo đơn sơ, cánh tay to chắc, cơ thể cơ bắp, gân xanh kết lại. Còn có mái tóc hoa râm,râu quai nón lông mày rậm, mắt hổ miệng rộng, tinh thân khỏe khoắn.
Nghe văn sĩ kia hỏi, ông lão cất tiếng cười lớn.
- Đại chiến cái gì, chỉ là một đám tiểu tặc muốn làm mưa làm gió màthôi, sao có thể địch lại tinh binh Lâu Thương chúng ta? Mấy vạn têntiểu tặc ngu xuẩn, rốt cuộc đã bị dẹp yên rồi. Trước kia Quân Hầu không ở đây, lo sợ những kẻ tiểu tặc ngu xuẩn kia sinh sự. Hiện tại Quân Hầu đã trở về, ai còn dám gây chuyện thị phi, tìm cái chết?
Ông lão nói xong, rồi đặt bình rượu xuống bàn trước mặt văn sĩ.
Văn sĩ không khỏi ngây dại:
- Ông lão, nghe giọng của ông, hình như là người bản xứ?
- Đúng vậy!
Ông lão râu quai nón cười nói:
- Tổ tiên tiểu lão nhi ba đời ở Lâu Thương, đã xem như là người Lâu Thương.
- Nghe đồn lão Tần tàn bạo, bắt vô số lao dịch. Lâu Thương và Hoài Hánlà nơi trọng yếu, e là lao dịch càng thêm khổ cực. Hơn nữa, nghe ngườita nói Quảng Võ Quân tại Lâu Thương này là một người cực kỳ hung tàn.Trước kia vừa mới đến Lâu Thương, liền chém giết khiến Lâu Thương máuchảy thành sông, ông lão có gì trách cứ không?
Ông lão nghe được lời này, nhất thời giận tím mắt.
- Tên nào ngứa miệng nói bậy như vậy?
Ông lão phẫn nộ gào thét nói:
- Nơi khác ta không rõ lắm, cũng không muốn hỏi. Nhưng Quân Hầu làngười rất tốt. Trước kia Lâu Thương đạo tặc nhiều vô kể, đặc biệt Đinhgia tại đây tác oai tác quái. Nhưng khi Quân Hầu tới, liền diệt trừ Đinh gia, lại chém giết đạo tặc.
Khi gặp tai họa, mở kho lươngphát lương, chưa từng buông lỏng? Đừng nói Quân Hầu chúng ta, chỉ cầnnói đến Tào Thương Lệnh cũng rất tận tâm tận lực. Ngươi đi hỏi người bên ngoài xem, trước khi Quân Hầu tới, cuộc sống Lâu Thương chúng ta nhưthế nào, rồi sau khi tới ra sao? Quân Hầu tuy là lão Tần nhân, nhưngkhông hung tàn nửa điểm. Người Sở người Tần cái gì, ở chỗ này chỉ có một cách gọi là người Lâu Thương. Nếu như ai dám phá hỏng cuộc sống yênlành của chúng ta, đừng trách tiểu lão nhi sáu hai tuổi này cầm thươngđao chém giết. . .Bởi đây là quê hương chúng ta.
- Đúng vậy, ai dám phá hỏng cuộc sống yên lành của chúng ta. Chúng ta sẽ liều mạng với bọn họ!
Người trong quán rượu, vung tay hô lớn.
Văn sĩ kia không khỏi có chút vô cùng kinh ngạc, lông mày nhăn lại, nhưn trên mặt mang theo ý cười mờ nhạt.
Ông chủ quán rượu kia đi tới bên cạnh, nhưng văn sĩ kia lại trầm tưkhông nói. Tôi tớ bên cạnh, rốt cho y đầy chén rượu đục lúc nào mà không hay.
Từ nhà dọc đường đi tới, nhưng thấy khắp nơi đều làngười chết đói, đạo tặc mọc thành bụi. Người người kêu lão Tần là bạoTần, nhắc tới ai cũng nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đi tới Lâu Thương,tựa hồ hoàn toàn khác. Người Sở ở đây, tuyệt không chút oán hận đối vớilão Tần, ngược lại rất có thiện cảm. Nhắc tới vị thủ lĩnh Lâu Thương,tất cả đều khen ngợi không ngớt. Văn sĩ kia vốn tưởng rằng, sau khi trải qua một hồi đại chiến, Lâu Thương hẳn là rất hỗn loạn.
Nhưng hiện tại nhìn qua. . .
- Công tử, trời không còn sớm, chúng ta ngủ lại Lâu Thương, hay tiếp tục đi?
Văn sĩ kia suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy nói:
- Chúng ta ở lại nơi này vài ngày, xem tình hình rồi sẽ bàn.
- Ở lại mấy ngày ư?
Gã tùy tùng kia không khỏi ngạc nhiên nói:
- Toàn bộ quận Tứ Thủy, chỉ có Lâu Thương là quân đội lão Tần quản lý.Công tử muốn đi mời Tử Phòng tiên sinh, vì sao lại dừng lại nơi này? Hơn nữa, Lâu Thương này có gì đáng xem? Ngày sau đại quân Giang Nam xuấtkích, e là khó có thể bảo toàn.
Văn sĩ kia lại cười nói:
- Lâu Thương này là nơi tứ chiến, lại là đất Sở, thực sự không phải chỗ tốt. Theo lý mà nói, ở đây người Sở đông đúc, lúc trước quân đội HànVương tuy rằng thất bại, nhưng không nên rơi vào thế cục thảm bại nhưvậy. Nhìn bách tính Lâu Thương, toàn bộ không đề cập tới hai chữ ngườiSở, mà chỉ nói đến người Lâu Thương. Quảng Võ Quân kia, ắt không phảingười thường.
Có thể làm phai mờ sự phân cách giữa người Tầnvà người Sở, thủ đoạn thực sự không đơn giản. Ta có chút hứng thú, muốnxem Quảng Võ Quân kia rốt cuộc là ai? Hơn nữa, hắn còn tạo giấy TrìnhCông, cùng người hợp thành thiên thư, đánh bóng thiên hạ đang dần sụpđổ, ban ơn cho sĩ tử. Ta là người đọc sách, trước mắt cũng nên bái kiến.
- Tử Phòng tiên sinh yêu cầu. . .
- Ta và Tử Phòng chẳng qua chỉ gặp nhau một lần. Y mặc dù mời ta, nhưng ta chưa đồng ý. Hơn nữa, thân phận Bái Công kia, ta còn chưa biết gìcả. Tử Phòng nói Bái công là con cháu Vương Tộc cố Sở, vậy có quan hệ gì với ta? Chẳng bằng, trước hết tới bái kiến Quảng Võ Quân.
Gã tùy tùng gật gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Văn sĩ lấy ra mấy đồng tiền lớn, đặt trên bàn, mang theo tùy tùng rời khỏi quán rượu.
Chỉ là y vừa mới bước chân ra cửa quán, ông chủ quán rượu lập tức cùngmột người bạn gì trò chuyện một tiếng, rồi theo sau cùng rời khỏi quánrượu.
Mặt trời chiều tà, chiếu xuống ánh nắng màu hồng, lại nghe được bên đường vang lên tiếng ca mạnh mẽ.
"Phượng hề phượng hề hà đức chi suy dã.
Lai dã bất khả đãi, vãng sự bất khả truy dã.
Thiên hạ hữu đạo, thánh nhân thành yên.
Thiên hạ vô đạo, thánh nhân sinh yên.
Phương kim chi thì, cận miễn hình yên.
Phúc khinh hồ vũ, mạc chi tri tái.
Họa trọng hồ địa, mạc chi tri tái.
Dĩ hồ dĩ hồ, lâm nhân dĩ đức.
Đãi hồ đãi hồ, họa địa nhi xu.
Mê dương mê dương, vô thương ngô hành.
Ngô hành xác thủ, vô thương ngô túc. . ."
Bài ca tên là " Sở Cuồng Tiếp Dư Ca " .
Trong "Luận ngữ - vi từ" từng đề cập, nói là lúc Khổng Tử chu du LiệtQuốc, có cuồng nhân xuất ngoại tên là Lục Thông, tự Tiếp Dư khi đi quaKhổng Tử đã hát bài ca này, đại ý ca từ là khuyên bảo Khổng Tử không nên theo chính trị nữa. Lúc Khổng Tử xuống xe muốn cùng y nói chuyện, nhưng Tiếp Dư bỏ đi, không muốn trò chuyện với Khổng Tử.
Văn sĩ hứng khởi ngâm ca lên, điên cuồng cười lớn, vừa ngâm vừa đi về hướng thành Lâu Thương.
Trên thành Lâu Thương, Lữ Thích Chi tay nắm trường đao bên hông, nghihoặc nhìn văn sĩ từ xa, con mắt bất giác nheo lại thành một kẽ hở.
Cuồng ca bừa bãi?
Hừ, người này tất có mưu đồ!
- Để tên cuồng sinh kia và thành, cho người theo dõi hắn ta, điều trarõ tình huống của hắn, có tin tức gì lập tức bẩm báo cho ta, không đượccó chút sơ sót!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.