- Kỳ thực bất kể ở đâu, bất kể nơi nào, chuyện phe phái tranh chấp nhất định không thể tránh khỏi. Đêm đó, khi Lưu khám đang ngồi trong quân trướng, Trần Đạo Tử cười ha hả vì hắn ưu sầu. - Quân Hầu không cần lo lắng vì chuyện này, luật pháp Đại Tần nghiêmkhắc, không chỉ đối với bách tính, mà đối với quan lại và tướng lĩnhcàng thêm sâu sắc. Bản thân Quân Hầu không cần dựa vào chiến công mà đảm nhiệm chức vụ Công Đại Phu, có thể nói là trường hợp đặc biệt từ trướctới nay chưa có. Tướng lĩnh Quân Tần dựa vào tổ tông bò dậy không nhiềulắm, đặc biệt là vua giết người Bạch Khởi kia đều phải từ chức tước nhỏmà vươn lên. - Vương Ly xuất thân danh tướng thế gia, cũng có hoàn cảnh như vậy. Cóthể từng bước leo lên vị trí hiện tại tự nhiên có chỗ đặc thù. Ba đờiquân nhân thế gia, toàn bộ Đại Tần chỉ có Mông gia có thể sanh ngang,thế nhưng luận về chiến công và lai lịch, Mông gia kém Vương gia. Chonên lúc này đây không thể trở thành chủ tướng, trong lòng Vương Ly chắcchắn sẽ không thoải mái. Nhưng nói y nhắm vào ngài, thì chưa hẳn. Lưu Khám nhẹ giọng nói: - Hắn không nhằm vào ta, thì nhằm vào Mông đại tướng quân. - Điểm này Quân Hầu càng không cần lo lắng, nếu như Vương Ly ngay cảđiểm ấy không giữ được chừng mừng, ta thấy Vương gia nhà hắn ta coi nhưsuy tàn rồi. Sẽ có chút phiền toái nhỏ, nhưng nếu nói nguy hiểm tới tính mạng, ắt không có khả năng. Lý Thành từng nói, Vương Ly sẽ có hành động đối với Quân Hầu, nhưngnguyên nhân lớn nhất có thể là vì Quân Hầu là trường hợp mộ binh đặcbiệt của Đại Tướng Quân. Chỉ cần Quân Hầu đi thẳng ngồi ngay, không đểhắn có cớ, như vậy cho dù hắn có muôn vàn chủ ý cũng không làm được gìQuân Hầu. Đi thẳng, ngồi ngay? Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. . . Chỉ là sau khi được Trần Đạo Tử an ủi một hồi, trong lòng Lưu Khámchuyển biến tốt hơn rất nhiều. Hôm nay thu hoạch kỳ thực không coi lànhỏ, ít nhất thái độ của giáp sĩ Lam Điền đối với chính mình có lẽ thâncận hơn vài phần. Trước kia, Lưu Khám và giáp sĩ Lam Điền kề vai chiếnđấu, ngược lại cũng có chút giao tình. Chính bản thân hắn rất rõ ràng,tước vị của chính mình tăng lên quá nhanh. Sau một lần chiến đấu, cấpbậc lại tăng lên, mà rất nhiều người cả đời không thể đạt được tước vịcủa hắn hiện tại. Vì vậy khó tránh khỏi có người cảm thấy khó chịu, đặcbiệt là những giáp sĩ Lam Điền bên cạnh Doanh Tráng. Có thể thân mật hơn một chút, suy cho cùng chính là một chuyện tốt. Lúc này tác chiến ở Bắc Cương, nếu như không có những người này ủng hộ, e là rất khó đặt chân trong quân đội. Thấy Lý Thành mang đến một tổ Binh xa, Lưu Khám biết, trong quân đội Bắc Cương này có rất nhiều người không phục hắn. Cũng may, Lý Thành biểuhiện xem như không tệ, có lẽ nhờ Mông Điều chỉ bảo. Chỉ là, có thể khiến Lý Thành tín phục, thật tâm thật ý hợp tác với chính mình hay không?Lưu Khám biết, còn cần dựa vào biểu hiện của chính mình. Lưu Khám thống lĩnh nhân mã rời khỏi Dương Chu, chạy tới Vĩnh ChínhNguyên. Vĩnh Chính Nguyên này là thao trường quân Tần đóng quân tập võ.Thuộc quận Thượng, đồng thời liên hợp với Nghĩa Cừ có nhiệm vụ làm trạmcung cấp quân nhu để tấn công dân tộc Hung Nô. Khi Lưu Khám thống lĩnh quân đội đến Vĩnh Chính Nguyên, đã là ngày thứba rời khỏi Dương Chu. Khi tiếp nhận hổ phù, đoàn người Lưu Khám được an bài vào doanh địa cửa đông thao trường. Xung quanh còn có hai khúc nhân mã. Lý Thành giới thiệu: - Khúc binh mã phía tây chính là thuộc quản lý của Phùng Kính, con traicủa Phùng Kiếp tướng quân, cũng chính là con cháu của Hữu thừa tướngPhùng lão tướng quân. Chỉ là Phùng Kiếp tướng quân và Mông đại tướngquân vì chính sự mà chia rẽ, vì vậy thiên hướng về phe Vương Ly tướngquân, lúc nói chuyện cần phải cân nhắc. Khúc binh mã phía nam, chủ tướng là Mông Tật, con trưởng của Mông đạitướng quân. Tâm tính rất tốt, chỉ là tính tình có chút nóng nảy. Nhưngem trai y Mông Khắc lại là người rất chững chặc, chung quy có thể qualại. Lưu Khám ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lý Thành. Lý Thành cười nói: - Quân Hầu chớ giật mình. Lần này chinh phạt dân tộc Hung Nô, thế nhưngcó không ít người muốn nhân cơ hội này lập chiến công, ta cũng vậy. Chỉcó điều ta thuở nhỏ đã mắc bệnh nặng, thân thể không tính là quá tốt,cho nên không được làm chủ tướng. Nếu không, ta sao lại cam tâm làm phótướng cho ngài? Quân Hầu yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp ngài. Tuy rằng takhông biết ngài, nhưng đại tướng quân coi trọng ngài như vậy, hơn nữacòn được phủ Thái Úy phát quân lệnh điều ngài qua đây, như vậy chắc chắn phải là người có bản lĩnh. Ta đây muốn lập công trạng, đã có thể nhờcậy vào ngài. Hai ngày ở chung, Lưu Khám và Lý Thành trở nên thân thiết hơn rất nhiều, vì thế trò chuyện tự nhiên có vài phần tùy ý. Lưu Khám không kiềm chế được bật cười, vỗ vỗ vai Lý Thành nói: - Ngươi yên tâm, ta dù thế đi nữa cũng phải giúp người có được chức vị mới được. Lý Thành nghiêm túc nói: - Quân Hầu đừng cho là ta a dua nói vậy, lời ta nói chính là lời thậtlòng. Ta ở bên cạnh Mông đại tướng quân ba năm, chưa bao giờ thấy Môngđại tướng quân coi trọng ai như ngài, cho dù là hai vị công tử Mông gia, cũng chưa từng được Mông đại tướng quân tán thưởng. Sáu năm, từ mộtngười tay trắng mà thành Công Đại Phu, ngoài trận tiểu chiến đại trạchChiêu Dương, có thể nói là Quân Hầu chưa từng ra chiến trường. Nhưng lại có thể được đại tướng quân ưu ái, Mông Khánh cũng rất coi trọng ngài,như vậy ngài nhất định có điểm phi thường. Cho nên, Quân Hầu chỉ cân tập trung tư tưởng dùng cho việc trị quân, còn chuyện vụn vặt không cần lolắng, Thành xin dốc hết sức đảm nhiệm. Đây chính là một loại đảm bảo, cũng là một loại tín nhiệm. Nghe Lý Thành nói xong lời này, tâm tình Lưu Khám có chút nặng nề, thoáng chốc chuyển biến tốt hơn rất nhiều. - Chỉ là Quân Hầu cần phải cẩn thận, ta mang tới một trăm người, tất cảđều là quân tinh nhuệ có thể chinh chiến, e rằng không dễ dàng khuấtphục. Theo ánh mắt của Lý Thành, Lưu Khám liếc nhìn về phía tổ Binh xa. Nhưngnhìn những Binh xa này, rất dễ nhận thấy binh mã Lưu Khám mang tới cóchút không phù hợp. Kỳ thực quân đội thuộc sự chỉ huy của Lưu Khám chialàm ba phái. Một trăm kỵ binh mang từ Lâu Thương tới không cần bàn cãi,bọn họ luôn nghe theo lệnh của Lưu Khám. Giáp sĩ Lam Điền tuy thân cậnvới Lưu Khám, nhưng nếu như phát sinh xung đột, bọn họ nhiều nhất cũngchỉ khoanh tay đứng nhìn. Phiên phức hơn chính là một trăm sĩ tốt vừađược điều động tới. Binh xa quân Tần, một xe ba giáp sĩ, tám gã Binh bộ, hợp thành một thừa. Sáu thừa làm một tổ, mười tám thừa làm một đội. Chủ tướng một tổ Binh xa được gọi là Xa Chính. Cấp bậc thứ một trăm trong quân. Một tổ xa Chính hộ tống Lưu Khám đến đây địa vị không nhỏ, chính là contrai của Quận thủ Quận Tứ Thủy Đồ Tuy từng suất quân đi Nam chinh, họĐồ, tên Đồ, thân hình cao lớn, vũ lực siêu quần, từng lâm trận chém chết tám giáp sĩ, được Mông Điềm rất yêu mến. Chỉ là sau khi cha chết, tínhtình của Đồ Đồ thay đổi lớn. Nói dễ nghe là bi thương quá độ, nói khónghe là trở nên nóng nảy khác thường. Đầu tiên trong chính là trong quân vì tranh đấu riêng tư đánh binh lính suýt bị chém đầu. Sau lại thu hồiba năm công trạng, liền bị hạ hai cấp, từ Quan Đại Phu trở thành thườngdân. Gã vốn trong quân đội cũng là Quân Hầu cấp một, cũng bởi vì chuyện này,mà xuống làm Xa Chính. Thậm chí rất nhiều lính tốt dưới trướng cũngkhông muốn dốc sức vì gã. Trong tổ Binh xa này, có ba chỗ là người nhàĐồ Tuy. Còn lại ba chỗ, Mông Điềm an bài Đồ Đồ một khúc. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lưu Khám, Đồ Đồ liền ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường. - Đồ Xa Chính, thủ hộ cửa doanh! Đồ Đồ nghe vậy lại liếc mắt nhìn Lưu Khám hừ lạnh một tiếng, sai ngườitrấn thủ cửa doanh. Gã có thể không phục Lưu Khám, nhưng không thể không tuân lệnh. Đây là luật pháp trong quân Tần, nếu như gã không tuân quânlệnh, Lưu Khám có thể lập tức giết chết gã. Quả thực không ai muốn chọncái chết. - Phàn Khoái, Nhâm Ngao, chỉnh đốn doanh địa. Những người còn lại theo ta vào trướng nghị sự. Lưu Khám vừa ra mệnh lệnh, chợt ngoài cửa doanh vang lên một trận cười vang: - Đồ nhị, ngươi đến từ khi nào vậy? Sao không chào hỏi. Chỉ thấy một gã thanh niên mặc khôi giáp, sải bước đi tới. Người naythân cao hơn tám thước, lưng hùm vai gấu. Còn có một thanh niên theo sau y. Mặc dù cũng cường tráng nhưng lại có vẻ trầm tĩnh. Chỉ thấy thanhniên kia cười lớn đi lên phía trước, mạnh mẽ ôm Đồ Đồ một cái: - Ta vừa nghe nói có binh mã tiến vào. Còn không biết là ai, không ngờ là tiểu tử ngươi. . .Lần này là ai kêu ngươi tới? - Lưu Quân Hầu! Thanh niên kia ngây người: - Lưu Quân Hầu nào? Đồ Đồ đột nhiên nhếch miệng cười: - Ta cũng không biết Lưu Quân Hầu nào, ngược lại chỉ biết hắn chính là Lưu Quân Hầu! Trong giọng nói tràn đầy ý coi thương, hơn nữa thanh âm rất lớn, toàn bộ người trong doanh địa đều nghe rất rõ ràng. Ba trăm giáp sĩ của ThiệuBình bất động thanh sắc, thế nhưng đám người Quán Anh lại không khỏi nổi giận. Vừa muốn đứng ra nói, đã thấy Lưu Khám nhẹ nhàng xua tay. Ngườiđi phía trước chính là Mông Tật, đi phía sau chính là đệ đệ của y MôngKhắc. Trong quân có bài hát viết: Mãnh hổ tật hành, giảo hồ khắc địch. Trong đó mãnh hổ chính là Mông Tật, hồ ly gian sảo chính là Mông Khắc.Ha ha, thoạt nhìn biết hai người kia tìm Quân Hầu gây phiền phức. Lý Thành còn chưa dứt lời, đã thấy Mông Tật và Mông Khắc bước vào quân doanh. - Ai là Lưu khám? Mông Tật hét lớn một tiếng. Lưu Khám bất động thanh sắc, đứng ra nói: - Ta chính là Lưu Khám! Thật là cao lớn. . . Huynh đệ Mông Tật trong quân đã là những người tương đối cao lớn, thế nhưng so với Lưu Khám, hiển nhiên phải gọi là sư phụ. Mông Tật ngửa đầu quan sát Lưu Khám một hồi. Đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: - Ta còn tưởng rằng người mà phụ thân ta cả ngày ca ngợi là nhân vật phi thường. Hôm nay vừa gặp, chẳng qua chỉ vậy mà thôi. Lưu Khám mỉm cười: - Vốn nhờ đại tướng quân nâng đỡ, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, thật hổ thẹn! - Coi như ngươi biết điều! Mông Tật hừ một tiếng: - Chỉ là cứt chó mà thôi. Nhìn khổ người to lớn như ngươi thực sự là hạng người vô tích sự. Câu nói này tràn đầy ý sỉ nhục. Lưu Khám sắc mặt không đổi chỉ cười cười, cũng không mở miệng tranh luận với Mông Tật. Mông Tật đắc ý cười ha ha, thế nhưng Mông Khắc sau lưng y lại khẽ nhíu mày. - Đi, chúng ta quay về. . .Thằng cha này, thực sự không biết phụ thân ta coi trọng ngươi ở điểm gì? Mông Tật nói xong, quay đầu chuẩn bị rời đi. Lúc này, Lưu Khám lạithoáng chốc nắm lấy bả vai y. Mông Tật theo bản năng hất vai, muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của Lưu Khám. Thế nhưng bàn tay Lưu Khám to lướngiống như kìm sát, không chút lay động. - Mông Quân Hầu, ta có một vấn đề muốn lãnh giáo. - Vấn đề gì? Mông Khắc thấy tình hình không ổn, liền vội vàng tiến lên nói. Thế nhưng Lưu Khám vung tay lên, Quán Anh và Phàn Khoái thoáng chốc chặn lối đicủa Mông Khắc. Mông Khắc cả giận nói: - Lưu Quân Hầu, ngươi có ý gì? - Ta muốn thỉnh giáp Mông Quân Hầu, đây là doanh địa của ai? Trong lòng Mông Khắc có chút hồi hộp, vừa muốn mở miệng nói, lại nghe Mông Tật trả lời: - Lời vô nghĩa, đây chẳng phải doanh địa của ngươi sao? - Nếu là doanh địa của ta, vì sao hai ngươi lại xuất hiện trong doanhtrướng của ta? Không được ta cho phép, lại tự tiện xông vào doanhtrướng? - Đồ Đồ! Thật không ngờ, Lưu Khám bất chợt trở mặt. Đồ Đồ theo bản năng lên tiếng: - Dạ! - Sau khi ta vào doanh, mệnh lệnh đầu tiên là gì? - Hả? - Thiệu Bình tư mã, ngươi nói sau khi ta vào doanh, mệnh lệnh đầu tiên là gì? Thiệu Bình cười nhạt một tiếng: - Mệnh lệnh của Quân Hầu là, lệnh Đồ Xa Chính trấn thủ cửa doanh. - Đã như vậy, không được ta cho phép, tự ý để người tiến vào doanh địa, dựa theo quân kỷ phải xử lý thế nào? Không chỉ huynh đệ Mông Tật hít sâu một ngụm lương khí, mà ngay cả Đồ Đồ cũng không khỏi sợ run cả người, hoảng hốt nhìn Lưu Khám. - Không nghe lệnh quan trên, tự ý để người lạ vào doanh. . . Dựa theo luật, chém đầu! Lưu Khám nheo mắt một cái, trầm giọng nói: - Như vậy, Phàn Khoái còn không mau bắt Đồ Đồ lại cho ta? Quân tốt bảnbộ tự ý để người lạ vào doanh, theo luật phải chém đầu. Chỉ là trong lúc đại chiến sắp bùng nổ, trong quân đang cần dùng người, tạm thời cởichiến giáp, bắt lại cho ta. - Lưu Khám, ngươi dám! Mông Tật không khỏi kinh ngạc hô lớn một tiếng. Liền thấy Lưu Khám mỉm cười: - Mông Quân Hầu, ta trừng phạt binh mã của ta, có liên quan gì tớingươi? Nếu không nể mặt đại tướng quân, ta ngày hôm nay nhất định chémđầu hai huynh đệ ngươi. . .Quán Anh, Nhâm Ngao đuổi hai người này rangoài cho ta, không có quân lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]