Đã qua giờ hợi, sắc trời vẫn tối đen. 
Trong thị trấn Bái rất yên tĩnh, mọi người bận rộn cả một ngày đều đã đi ngủ. Trên đường phố rung xóc vọng tiếng vó ngựa. 
Lữ ông duỗi thân thể mệt mỏi, xuống xe. 
Bận rộn cả ngày, bái phỏng rất nhiều người nhưng cũng không nhờ vả được gì. Mọi người vừa nghe chuyện lập tức thay đổi sắc mặt, khách khí cựtuyệt, rồi lại tiễn Lữ ông như tống ôn thần ra ngoài. Lão còn chưa kịpra ngoài thì người ta đã đóng sập cửa lại, bên trong lập tức yên lặngkhông một tiếng động. 
Cũng khó trách, việc này không hề tầmthường, ngay cả Lữ ông ngươi cũng không xử lý được, nghĩ kỹ mà xem,thanh tráng toàn thành đều phụng mệnh mộ binh, dựa vào cái gì mà contrai Lữ ông ngươi lại có thể là trường hợp đặc biệt? Còn nữa, đã chếtnhiều người như vậy, mà con trai Lữ ông ngươi chịu chút tội nhỏ, cũngchẳng phải là việc lớn gì. 
Lữ ông vốn là người ngoài, mọingười ở huyện Bái vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận lão. Hơn nữa nếu bị liênlụy với việc này, sợ là muốn tránh khỏi tội liên đới cũng không được. Dù sao việc này liên quan tới luật Tần, ai dám chống lại luật Tần chứ?Nhâm Hiêu kia là kẻ giết người không chớp mắt, nhớ lại đầu người treo ởtrên thành, ai mà dám đứng ra giúp chứ? 
Tâm trạng Lữ ông sa sút tới cực điểm. 
- Đông chủ, đông chủ... 
Lữ ông vừa vào cửa, đã thấy người làm chạy tới, thần sắc vô cùng kích động nói: 
- Đại công tử, đại công tử...hắn... 
- Trạch nhi làm sao? Lẽ nào ... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614420/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.