Dưới sự khuyên bảo của Lưu Khám, Lữ Tu về nhà. 
Lúc Lữ Tu vềđã không còn vẻ khóc lóc sướt mướt như lúc đến nữa, mà vô cùng hài lòngtươi cười. Tâm tư của cô gái nhỏ, chính là lòng tin mù quáng vào LưuKhám, có lẽ trong mắt Lữ Tu, Lưu Khám nhất định sẽ giúp được huynhtrưởng của nàng, chỉ cần hắn bằng lòng, không có gì làm khó được hắn. 
Thế nhưng Lưu Khám lại đang cảm thấy vô cùng đau đầu 
- A Khám, vào đây một chút. 
Khám phu nhân đi tới, thoáng thấy Lưu Khám sầu khổ ngồi trên hiên cửa, liền đi vào phòng, quỳ ngồi ở giữa phòng. 
- Mẫu thân! 
Lưu Khám bước tới ngồi xuống đối diện mẫu thân. Khám phu nhân không nói gì, tựa như đang có chuyện lo lắng. Một lát sau, bà đột nhiên nói: 
- A Khám, vừa rồi những gì con với a Tu nói chuyện, mẹ đều nghe đượchết rồi. Con đã trưởng thành, mọi việc nên biết phân nặng nhẹ, biết đọcsách viết chữ, lại lập được công huân, mẹ rất hài lòng. 
Lưu Khám kỳ quái nhìn Khám phu nhân, đợi bà nói tiếp. 
Khám phu nhân cũng không phải là người hay nói, hôm nay nói nhiều như vậy, chắc chắn là có việc quan trọng cần nói. 
- Lúc cha con còn sống, thường nói với mẹ: Làm người nên trọng tìnhnghĩa, càng nên biết có ơn mà trả. Cho nên, lúc cha con cùng Lữ gia rờikhỏi Đan Phụ, đã không tiếc mà hy sinh vì Lữ gia. Ông chết thật là xứngvới hai từ "hảo hán”, mẹ vô cùng tự hào được làm thê tử một hảo hán nhưvậy. Hôm nay, tuy rằng chúng ta đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614419/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.