Mạnh Thiên Sở tiếp lấy nhìn, thấy đó là một khối bài bằng ngọc, ở mặt trước có khắc chữ nổi: "Khâm mệnh Vũ linh thiên sư Tả Giai Âm", phía dưới có một hàng chữ nhỏ: "Số 12", lật mặt sau thấy có khắc: "Phụng chỉ luyện đan, tất cả đều nghe theo lệnh, ai kháng lệnh khép tội kháng chỉ!"
Mạnh Thiên Sở lật tới lật lui nhìn: "Vũ linh thiên sư?" Trước mắt hắn hiện lên một vị pháp sư thân mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đào, mua may quay cuồng niệm chú trên pháp đàn, không khỏi tức cười: "Cô là thiên sư? Đạo hiệu Vũ Linh?"
"Đúng vậy, đạo hiệu của ta là Vũ Linh. Sư phụ của ta có đại hiệu Kim Linh. Thiên sư đều dùng chữ Linh đặt tên cho đạo hiệu, sao hả?" Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở không có vẻ kính ngưỡng gì, ngược lại còn cười cười ra vẻ trào phúng, không khỏi lấy làm lạ.
Thiên Sư là một xưng hiệu mà đạo sĩ cực kỳ tôn sùng. Trong những năm Gia Tĩnh, đạo sĩ được tôn sùng rất dữ dội. Mọi điều này đều là do Gia Tĩnh hoàng đế sùng tín đạo giáo phi thường, rất thích thần tiên lão đạo, một lòng cầu trường sinh bất lão. Ông ta tìm kiếm phương sĩ, bí phương khắp nơi. Rất nhiều người có thể vì điều này mà một bước lên trời. Những văn nhân cũng soạn tả thanh từ cho Gia Tĩnh hoàng đế, ấy chính là những từ văn cầu khẩn thượng thiên theo nghi thức đạo giáo, thậm chí vì thế mà trở thành tể tướng, dân gian đương thời gọi là "Thanh Từ tể tướng". Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221679/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.