Chương trước
Chương sau
Bộ đầu Vương Dịch tức đến mắt phún hỏa, rút yêu đao ra nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, tôi đi bắt cẩu tặc này!"

Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Nhất thiết phải cẩn thận!" Lại nói với các bộ khoái: "Các ngươi cứ giao huynh đệ thụ thương này cho ta, theo Vương bộ đầu đi, phải bắt cho được Hoàng Sư Hổ, nếu chống cự giết chết miễn bàn!"

Vương Dịch và hai bộ khoái còn lại khom người lĩnh mệnh, mang đơn đao đi.

Mạnh Thiên Sở cho bộ khoái thụ thương ngồi xuống, xé vải ngay chỗ đùi kiểm tra vết thương, thấy ở đùi có một vết thương rất dài, rất may là không động đến động mạch chủ, nếu không e rằng đã mất máu nhiều quá mà chết rồi. Hắn quay lại hỏi xin Chu Hạo thuốc chữa thương.

Chu Hạo là phiên tử Đông Hán, thuốc trị thương không bao giờ rời thân, nên lập tức móc từ trong người ra một bình thuốc nhỏ giao cho Mạnh Thiên Sở. Hắn tiếp lấy ngồi xuống vẫy một lớp phấn vào vết thương trên đùi bộ khoái, sau đó xé ống tay áo băng bó lại.

Bộ khoái này không bắt được nhân phạm, ngược lại lại bị thương, lòng vừa thẹn vừa áy ngại, thấy Mạnh sư gia không trách mà còn băng bó vết thương cho mình, không khỏi cảm tạ, cảm ơn liên hồi.

Vừa băng bó xong, liền nghe trong thôn vang lên tiếng quát lia lịa, tiếp đó truyền lại tiếng binh khí chạm nhau.

Mạnh Thiên Sở ra lệnh các dân tráng mang theo từ Liên vụ thôn tới bảo hộ cho bộ khoái bị thương, mang theo Chu Hạo chạy lần tới chỗ có tiếng hò hét.

Tại một căn phòng dát đá, mười mấy bộ khoái đang vây một đại hán vạm vỡ, đại hán đó đang đánh nhau kịch liệt với bộ đầu Vương Dịch.

Hiển nhiên, đại hán này chính là Hoàng Sư Hổ đã đánh bị thương mấy bộ khoái và dân tráng.

Hoàng Sư Hổ thân thể cao lớn, bộ đầu Vương Dịch đã rất cao nhưng Hoàng Sư Hổ còn cao hơn y nửa cái đầu, vai hùng lưng hổ, quả nhiên là chẳng khác gì một con trâu nước. Đơn đao trong tay y múa lên như gió, bộ đầu Vương Dịch đã rơi vào thế hạ phong, các bộ khoái và dân tráng thấy tình hình không ổn, đều rất khẩn trương, nhưng thấy Hình danh sư gia đã đến, không dám lùi, cố làm gan vung đại đao hò hét vang trời, định xông lên.

Mạnh Thiên Sở biết Hoàng Sư Hổ này võ công không tệ, Vương bộ đầu và chục bộ khoái cùng dân tráng có thể bắt được y, hoặc là tiêu diệt, nhưng phải bị thương hoặc táng mạng vài người. Đó là điều mà Mạnh Thiên Sở không muốn nhìn thấy, bèn nói với Chu Hạo: "Ngươi lên! Có thể bắt sống thì càng tốt, không được thì giết hắn!"

Chu Hạo vâng dạ, thân hình như điện lắc qua khỏi bộ khoái và dân tráng, chớp người đến giữa Hoàng Sư hổ và Vương Dịch, ngay cả Mạnh Thiên Sở còn không nhìn rõ động tác của y thế nào thì đơn đao của Hoàng Sư Hổ đã bay lên giữa không trung, tiếp đó là một tiếng gào thảm, Hoàng Sư Hổ hai tay ôm ngực, loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước, té phịch xuống nền đá không động đậy nổi.

Các bộ khoái xông lên đè nghiến y xuống, đưa đao kiểm chỉa vào chỗ yếu hại của y, rồi dùng ba bốn sợi xích sắt trói gô lại, một loạt quyền cước tung ra, đánh cho Hoàng Sư Hổ miệng mũi lưu huyết. Sau đó, y mới bị lôi tới trước mặt Mạnh Thiên Sở, bị bắt quỳ lên, năm sáu cây đao kề cổ y.

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng hỏi: "Ngươi là Hoàng sư hổ?"

Hoàng Sư Hổ nhìn ngó đánh giá Mạnh Thiên Sở, thấy là một nhóc con trẻ tuổi, chẳng thèm lý gì, cúi đầu phún ra một ngụm nước bọt rướm màu, quay sang Chu Hạo: 'Các hạ thân thủ rất giỏi, có thể lưu lại đại danh, cho Hoàng mỗ sau này có cơ hội nở mặt nở mày?"

Chu Hạo hừ một tiếng không đáp lời, từ từ đi đến cạnh Mạnh Thiên Sở, chắp tay đừng nhìn.

Hoàng sư hổ bấy giờ mới biết lão giả võ công cao cường này xem ra là hộ vệ theo sát bên người thanh niên này. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai mà có thể thu phục cao thủ như vậy làm hộ vệ? Hoàng Sư Hổ nhịn không được nhìn đánh giá lại Mạnh Thiên Sở: "Ngươi là ai?"

"Ta là Hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở của Nhân Hòa huyện, ta hỏi ngươi, Lại đầu tứ có phải là ngươi giết?"

Hoàng Sư Hổ nghe Mạnh Thiên Sở chỉ là một sư gia nho nhỏ của huyện nha, đương nhiên không coi vào mắt, hừ một tiếng quay đầu đi không thèm quan tâm.

Mạnh Thiên Sở đã phừng giận, cố nén lại, từ từ hỏi tiếp: "Dạ Ô Nha đã bị chúng ta bắt, hắn đã khai ra hết âm mưu cấu kết hại Hải Trụ Tử chiếm vợ hắn thế nào, cộng thêm là chuyện tối qua ngươi giết Lại đầu tứ, ngươi có nhận hay là không?"

Hoàng Sư Hổ phun xuống đất một bãi nước bọt nhuốm máu nữa, không thèm trả lời.

Mạnh Thiên Sở tức giận, chuyển thân nhìn Chu hạo: 'Ông có biện pháp cho hắn mở lời không?"

Chu Hạo khom người thưa: "Giao cho lão phu xử lý là được." Nói xong bước lên thò ngón tay trỏ ra chọc vào huyệt Đại chuy (*) ở sau lưng Hoàng sư hổ. Hoàng Sư Hổ như bị điện giật, nhịn không được rên hự một cái, trán lập tức tứa mồ hôi như mưa, nghiến răng ken két khàn giọng nói: "Các hạ... dùng loại... thủ đoạn này đày đọa... không phải ... là hành vi của hảo..." Nói đến đây, y đã đau đớn khó chống, chữ "hán" dù thế nào cũng không thể phát ra được, tiếng rên rĩ từ cố sức kềm nén biến thành thống khổ gào thét rợn người, toàn thân co giật không ngừng.

Chu Hạo lạnh lùng nói: "Hiện giờ ta chỉ dùng bốn phần kình lực, chờ ta dùng 5 phần, võ công của ngươi sẽ mất hết, dùng đến sáu phần, gân mạch của ngươi sẽ đứt hết trở thành phế nhân! Ngươi càng chống cự lâu, thụ thương sẽ càng năng, nếu như ngươi chịu hồi đáp câu hỏi của chủ nhân nhà ta, thì gật đầu đi."

Hoàng Sư Hổ ngoại trừ gào thảm, không thể nói được lời nào, nhưng vẫn gắng gượng chống cự. Chỉ có điều cái giá phải trả cho sự cứng đầu này thảm vô cùng, y lại chống chịu được thêm tuần trà, mặt đã méo mó không còn hình người, cuối cùng phí lực gật đầu, Chu Hạo bấy giờ mới thu ngón tay lại.

Ngón tay của Chu Hạo bỏ ra, Hoàng Sư Hổ như buông bỏ gánh nặng nghìn cân đã lê lết chặng đường dài hàng nghìn dặm, thân người nhũn ra khụy xuống đất, hai mắt trợn trừng, không ngừng thở phì phò.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hoàng sư hổ, ta hỏi ngươi lần nữa, có phải là ngươi giết Lại đầu tứ không?"

Hoàng Sư Hổ thở hỗn hễn gật đầu, đáp ngắt quảng: "Đúng vậy,... nhưng mà... tôi không muốn giết hắn..., chỉ là chụp giữ vai hắn... lắc lư...., không ngờ hắn lại chết queo luôn..."

"Ngươi sức mạnh vô cùng, bình thường tùy tiện bóp một cái thì xương người ta suýt bị ngươi bóp vỡ, huống chi ngươi chụp giữ vai người ta lắc mạnh như vậy. Cho ngươi biết, Lại đầu tứ là vì ngươi lắc mạnh như vậy mà gãy xương cổ chết!"

"Tiểu nhân... tiểu nhân thật không biết..."

"Ngươi đem chuyện kinh qua kể lại coi!"

Hoàng Sư Hổ có khí mà không có lực đem sự tình kể qua hết. Hoàng Sư Hổ này tuy là ác bá một phương, nhưng làm người khá thẳng thắn, như thật thừa nhận quá trình lắc chết Tư đầu ghẻ, kể lại hết sự tình và kết quả kinh qua hoàn toàn phù hợp với lời khai của Dạ Ô Nha.

Mạnh Thiên Sở muốn biết nhất chính là chuyện liên quan đến Lâm Nhược Phàm, sau khi tra rõ án Lại Đầu tứ bị giết, hắn liền hỏi: "Ta hỏi ngươi lần nữa, Hải Trụ Tử có phải là các ngươi giết?"

Hoàng Sư hổ toàn thân run rẫy, vội giãy nãy đáp: "Không không, không phải đâu, chúng tôi không hề giết hắn, chẳng phải là nói hắn uống say bị rơi xuống ao nước chết chìm hay sao?"

"Hắc hắc, bổn sư gia đã tra rõ, ngươi và Dạ Ô Nha, Lại Đầu Tứ ba người tham mê vẻ đẹp của vợ Hải Trụ Tử là Lâm Nhược Phàm, dụ cho Hải Trụ Tử đánh bạc, chờ hắn thua tiền thì cho mượn, để hắn nợ nần chồng chất không có khả năng trả, sau đó bức hắn dùng vợ ra để gán nợ, có chuyện này không?" Nói đến chuyện này, Mạnh Thiên Sở bất giác bốc phừng lửa giận, nhìn Hoàng Sư Hổ trừng trừng.

Hoàng Sư Hổ nghe lời này, biết khẳng định là Dạ Ô Nha khai nhận rồi. Chuyện này tuy nói ra rất mất mặt, nhưng không phải là tội ác khó dung gì, chuyện tình cờ giết Lại đầu tứ y đã khai nhận rồi, nên chuyện này không giấu làm gì, bèn gật đầu nói: "Là có chuyện đó, nhưng chúng tôi không giết Hải Trụ Tử, và cùng không cần thiết phải giết hắn, nhân vì hắn đã đáp ứng đem vợ gán nợ cho chúng tôi, ký văn khế hẳn hỏi, cho nên không cần phải giết hắn."

Điều này có lý, Mạnh Thiên Sở ngầm suy nghĩ, Hải Trụ Tử rốt cuộc là có phải bị người khác giết không còn chưa chắc, không cần phải khẩn trương. Nhưng mà, chuyện này đã làm hắn nảy lòng nghi ngờ, quyết định tra cho rõ.

Mạnh Thiên Sở ra lệnh áp giải Hoàng Sư Hổ đến cửa Liên Vụ thôn, sau đó phái Vương Dịch mang một bộ phận bộ khoái, dân tráng giải luôn Hoàng Sư Hổ, Dạ Ô Nha về giam ở đại lao tại huyện nha chờ hậu thẩm, còn hắn thì mang Mộ Dung Húynh Tuyết, Chu Hạo, bảo Hải Thiếu Khanh Hải lý chánh dẫn đường đi vào Liên Vụ thôn.

Do hôm sau là ngày hạ táng của Hải Trụ Tử, một khi chôn, muốn khai quan nghiệm thây thì rất phiền, dễ dàng dẫn đến sự phản cảm của lão bá tánh. Cho nên, muốn tra rõ rốt cuộc Hải Trụ Tử có phải là bị ngừơi khác giết hay không, cần phải lập tức tiến hành giải phẩu.

Mạnh Thiên Sở dẫn mọi người trực tiếp đến nhà Hải Đại Sơn.

Lúc này đã đến thời điểm ăn trưa, ở chỗ đất trống trước nhà Hải Đại Sơn đã bày đầy bàn ăn, những người trong thôn đến phúng điếu, những người phụ giúp đều ngồi đầy ra đó ăn. Một đám trẻ con còn cằm chén vừa ăn vừa chạy rông chơi, phụ nữ chạy theo phía sau kêu gọi. Các nam nhân thì đã uống rượu mặt đỏ ngầu, ngồi co chân chồm hổm trên ghế, thò ngón tay ra chơi hoa quyền hành lệnh (oẳn tù tì),dùng những chén to thô kệch uống từng ngụm rượu lớn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Trong nhà chính của Hải gia, một cổ quan tài đen xì đang nằm trơ trọi. Sau quan tài có treo một màng vải trắng, giữa có viết một chữ "Điện" đen to bằng cái đấu. Sau tấm vải trắng đó là một cái phản kê bằng ghế dài, thi thể Hải Trụ Tử được đặt trên đó, toàn thân che bằng vải bố trắng, trên đầu có một ngọn đèn chén, lúc mờ lúc tỏ.

Những phụ nữ trợ giúp dùng những mâm gỗ đỏ dọn thức ăn, không ngừng đi qua lại bên cạnh quan tài, vội vội vàng vàng.
Thỉnh thoảng có người chạy vào nhà bếp lớn tiếng hô: "đậu hủ chiên hết rồi...", "Bàn phía đông ăn sạch đi rồi, mau dọn đi...!" "Rượu trắng....! Rượu trắng uống hết rồi, mau châm rượu...!" Dường như đây không phải là làm đám tang, mà là trong một tòa tửu lâu vậy.

Chú thích:
(*): Huyệt đại chùy: là huyệt ở dưới xương to (đại) ở cổ, có hình dáng giống quả chùy (chuy - cái búa),là nơi các nhánh thần kinh đi qua. Nó giao nhau với kinh Đảm nên còn chữa các chứng đờm dãi nhiều, phế quản tiết ứ dịch, tăng cường sức đề kháng, miễn dịch cho cơ thể. Trong khí công, huyệt này là điểm mấu chốt mà nhiều vòng vận khí đi qua. Khi đánh vào thường gây tê bại)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.