Cách đó không xa truyền đến tiếng vang, là nghi thức hoàng đế xuất hành.
Hình Giới nhìn hộ vệ cung đình đông đúc, còn có ông lão tùy giá bên cạnh, mí mắt khẽ nhúc nhích.
Đợi đến khi ông lão đến gần, tất cả những ai đang đeo ngọc bài đều quỳ xuống.
"Thận Chi." Ngữ điệu ông lão tràn đầy thất vọng: "Ngươi thân là đại sư huynh mà lại không biết kỷ luật bản thân, còn kéo theo cả sư đệ sư muội xuống nước, suýt nữa làm rung chuyển cả quốc gia, đúc thành đại sai, vi sư rất thất vọng."
"Truyền thụ một thân võ nghệ này cho ngươi, là vi sư không đúng." Ông lão nói xong, liền giữ chặt tay Hình Giới, dùng nội lực áp chế các điểm kinh mạch của hắn.
Chân khí lưu chuyển, Hình Giới bị thương tất nhiên không thể địch lại, nội lực kích động tán loạn va chạm ở trong cơ thể hắn, kinh mạch truyền đến nỗi đau nhức, mỗi một tấc đều bị xoay chuyển.
Nỗi đau đớn này người thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng Hình Giới vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Đến khi ông lão thu tay, mái tóc Hình Giới đã bạc trắng, quanh thân không còn cảm giác uy hiếp, võ công đã mất hết.
Hình Giới nặn ra một nụ cười châm chọc, hoàn toàn không để ý tới sư phụ của mình cùng với Hoàng đế và Thái Tử, chỉ chú ý tới Hình Chiến.
Hắn vươn tay về phía nàng.
Hình Chiến đầu tiên là quay đầu lại nhìn Tư Yến, sau khi được hắn cho phép mới duy trì tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-chien/3323825/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.