Sau khi căng thẳng một lúc, Tư Yến lạnh lùng nói: "Hình hộ vệ, có phải gần đây bổn vương quá khoan dung nên mới khiến ngươi quên hết phép tắc rồi không."
Hình hộ vệ.
Hô hấp của Hình Chiến trở nên nhẹ hơn, thì ra chỉ cần một xưng hô thôi cũng đủ để kéo khoảng cách giữa hai người ra xa. Đã rất lâu rồi hắn không gọi nàng như vậy, lần cuối cùng có lẽ là bảy, tám năm trước rồi.
...... Có lẽ nàng thật sự đúng như chủ nhân đã nói, vô tình quên hết phép tắc của bản thân.
"Thuộc hạ biết sai, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa." Hình Chiến chậm rãi cụp mắt.
Ánh sáng trong mắt nàng đang dần mờ đi. Tư Yến nhìn ra nàng thay đổi, ngực bỗng nhiên căng thẳng.
"...... Biết sai là tốt." Hắn buông tay ra, bước đến chỗ con ngựa chờ nàng thay đồ, thuận tiện xoa dịu nỗi lòng vừa mới hỗn loạn.
Sau khi Hình Chiến thay đồ xong, hai người lại lên lưng ngựa chạy về phía kinh thành.
Trong lộ trình kế tiếp, Tư Yến cảm nhận rõ Hình Chiến có gì đó không ổn.
Nàng trở nên thận trọng hơn khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian nàng vừa mới được đưa đến bên cạnh mình – không có cảm xúc của một con người, lạnh lùng ít nói đến mức vô tâm.
Hai người im lặng suốt quãng đường, cho đến khi con ngựa chạy chậm lại sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nghiêng người nắm lấy tay nàng.
Nhưng bàn tay của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-chien/3323792/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.