*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lô Bân nói được làm được. Buổi chiều ngày thứ ba Lương Huyên nằm viện, hắn dẫn theo mấy tên lưu manh cùng cha mẹ bọn chúng đến bệnh viện xin lỗi và bồi thường. Lý Dật Sơ nhìn vẻ mặt bọn họ không hề lọt mắt, tiện thể Lô Bân cũng không ưa lây, cuối cùng Lô Bân thiếu điều bắt người ta quỳ xuống trước mặt bọn họ, Lương Huyên mới nhả lời không thèm truy cứu, đuổi tất cả ra ngoài.
Lô Bân chờ đám người kia vừa đi hết mới ngồi vào một bên giường bệnh, nói, “Lý Dật Sơ cậu đúng là một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho tôi.”
Lý Dật Sơ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Tôi không chặt đầu anh xuống đã xem như nể mặt rồi.”
Lô Bân cả giận, “Cậu đúng là không hề có chút lương tâm nào! Tuy việc này đều là lỗi của tôi nhưng hiện giờ tôi cũng cố hết sức đền bù rồi, không đúng ư? Cậu không thể bớt giận chút à?”
Lý Dật Sơ u ám nói, “Lương Huyên nhà tôi vốn có thể thi vào đại học Q, nếu như vì chấn thương đầu lần này mà không thi nổi thì anh với bọn chúng cứ lo mà tự xử đi, miễn cho tôi phải tới cửa giết người.”
Lương Huyên nở nụ cười, “Được rồi Dật Sơ, em nên xức bạch dược Vân Nam rồi.”
* Bạch dược Vân Nam: thuốc dùng để hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-bong/3186423/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.